Page 351 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 351

người mẹ đỡ đầu. Hẳn là hàng ngày bà ngồi trên xe để dạo chơi trong cái
                 chốn ẩn lánh khỏi thế giới bao la này. Nhưng không: nó đã tới gần, bên

                 trong thoáng hiện một cái ghế da dê đỏ bạc màu. Nó đã đi qua và bên trong

                 trống rỗng. Chỉ có cái lưng của người đánh xe và người hầu lúc này hiện ra
                 bên trên những vách ván bị nắng làm bạc màu – mái tóc rắc bột của họ,

                 những cái mũ có đeo phù hiệu của họ.

                    Mọi nỗi lo âu của Alice quay trở lại trong tâm trí cô khi nhìn thấy quanh

                 cảnh lạ lùng này. Cô rón rén đi ra khỏi nơi ẩn nấp, và chạy vội. Ước ao duy

                 nhất của cô lúc này là tới điểm cuối của chặng hành trình. Thật sự ngay sau
                 đó ngôi nhà đã hiện ra trong tầm mắt. Một thảm cỏ được cắt gọn trải dài tới

                 tận những bức tường thấp và những chiếc ống khói xam xám. Bên phải là
                 một  cái  hồ  nước  bằng  phẳng  như  một  tấm  gương  soi  lớn  nằm  giữa  cái

                 khung là những thân cây. Phía sau ngôi nhà là một ngọn đồi xanh thoai

                 thoải.

                    Alice dừng lại lần nữa ngay phía sau một thân cây to màu xám để nhìn

                 kỹ nó hơn trước khi cô có thể bị nhìn trộm từ bất kỳ một cánh cửa sổ nào.
                 Trông như thể nó đã đứng đó từ tận thuở xưa nào. Trông như thể những

                 tảng đá to tướng của nó đã tự chìm xuống mặt đất dưới sức nặng của chính
                 chúng sau hàng bao nhiêu thế kỷ. Không có một lùm cây nở hoa nào gần đó

                 – trừ một bụi cúc và vài bụi bồ công anh.

                    Chỉ có thảm cỏ xanh và những thân cây, và con đường cổ xưa mà cô

                 đứng trên đó êm đềm dẫn thẳng tới lối vào có bậc thềm thâm thấp của ngôi

                 nhà. “Chà,” cô thở dài tự nhủ, “mình rất biết ơn vì không sống ở đây, chỉ có
                 thế - thậm chí dù cho mình có sống tới một ngàn lẻ một tuổi!” Cô đứng

                 thẳng người lên, liếc nhìn xuống đôi giày của mình, đưa tay sửa lại cái nón

                 rơm cài nơ, và với tất cả phẩm giá có thể tỏ ra, cô bước thẳng về phía trước.

                    Sau một giây im lặng có tiếng chuông rè rè đáp lại cái giật nhẹ vào sợi

                 dây sắt kéo chuông treo trên cổng. Nó kêu lên: “Keng keng! rồi lại im lặng.
                 Và Alice tiếp tục nhìn vào cái đấm cửa bằng sắt to lớn mà cô không có can

                 đảm đụng tới.







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   346   347   348   349   350   351   352   353   354   355   356