Page 352 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 352

Cuối cùng cánh cửa mở ra không một tiếng động, và như cô đã e sợ,
                 không phải là một người nữ hầu phòng thân thiện với một cái nón được ủi

                 thẳng thớm mà là một ông già mặc bộ áo đuôi tôm đen đang đứng đó nhìn

                 cô với đôi mắt xám nhạt như thể cô là một con chim nhồi đựng trong một
                 cái hộp thủy tinh. Không biết là do thân hình ông ta đã co lại theo thời gian,

                 hay là vì ông ta mặc quần áo của một người khác, mà chúng treo trên vai

                 ông ta một cách rất lỏng lẻo.

                    “Tôi là cô Alice Cheyney… cô Alice Cheyney,” cô nói, “tôi nghĩ là bà,

                 bà…Cheyney đang mong tôi, nghĩa là, tất nhiên, nếu bà ấy hoàn toàn khỏe
                 mạnh.” Mấy lời ngắn ngủi đó đã chiếm hết cả một hơi thở dài của cô, còn

                 người quản gia già khọm của bà mẹ đỡ đầu thì vẫn tiếp tục nhìn cô chòng
                 chọc trong lúc những lời đó chìm vào đầu óc ông ta.


                    “Xin mời cô quá bộ vào trong,” cuối cùng ông ta nói. “Bà Cheyney bảo
                 tôi chuyển lời rằng bà mong cô sẽ tự nhiên thoải mái. Bà hy vọng sẽ gặp cô

                 ngay lập tức.” Nói xong, ông ta dẫn đường, còn Alice thì đi theo sau, băng

                 qua một sảnh đường rộng, được soi sáng bằng những cánh cửa sổ có song
                 đá thấp xanh xanh. Ở hai bên sảnh là những bộ áo giáp được đánh bóng,

                 với những cái mũ ngẩng cao. Nhưng không có gì chỉ ra nơi mà những đôi
                 mắt lấp lánh của những chủ nhân đã ra đi từ lâu của chúng đang hướng tới

                 ngoài một khe tối hẹp. Sau một tia liếc nhìn vội vã vào cả hai phía, Alice

                 gắn mắt vào cái lưng gù của người quản gia già bé nhỏ. Ông ta dẫn cô lên
                 ba tầng thang gác bóng loáng trên trải thảm thêu, rồi cuối cùng, ở cuối một

                 dãy hành lang dài, đưa cô vào một căn phòng mà cô đoán là phòng khách

                 của bà mẹ đỡ đầu. Ở đó, ông ta cúi đầu chào cô rồi bước ra. Alice hít một
                 hơi thật sâu, và sau khi tháo nút ra rồi cài nút lại một trong hai cái găng tay

                 lụa, cô ngồi ghé lên một cái ghế ở gần cửa ra vào.

                    Đó là một căn phòng dài, thấp, nhưng không rộng lắm, với những bức

                 tường lót ván, và chưa bao giờ trong đời Alice nhìn thấy những thứ đồ đạc

                 như thế. Bất chấp sự e dè sợ sệt dường như toát ra từ cả cái vành mũ của
                 cô, cô suýt nữa bật cười to với ý nghĩ so sánh căn phòng khách nhỏ màu

                 hồng của mẹ mình với căn phòng này.





                                                                                                     https://thuviensach.vn
   347   348   349   350   351   352   353   354   355   356   357