Page 81 - Kỉ yếu 30 năm CHT
P. 81
lại đồng nghiệp, bạn bè, gặp lại bao thế hệ học sinh của chúng tôi kỉ niệm 20 năm ra trường. Đây là dịp
thân yêu. Lúc này, tôi đã may mắn được trở về dạy để học sinh từ khắp mọi miền tề tựu, trở về trường
học ở trường. Tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc cũ tìm lại những kí ức xưa, để được tri ân những
ánh lên nơi khoé mắt thầy khi những lứa học trò thầy cô từng gắn bó, dạy dỗ, dìu dắt, nâng đỡ tâm
thầy từng chủ nhiệm năm xưa vinh dự được trở hồn trong suốt những năm tháng học trò. Nhưng
lại trường cũ, tiếp nối con đường thầy đã đi qua. với chúng tôi, ngày trở về bỗng trở nên hẫng hụt và
Đó là chị Đậu Thương khoá 1, đó là các em Quỳnh chênh chao, nuối tiếc và xót xa bởi thầy của chúng
Trang, Trương Thanh khoá 10 và tôi - khoá 4. Sau tôi đã thành người thiên cổ. Chưa trả được ân tình
này còn có thêm em Quỳnh Hoa, cũng là học trò lớn lao, vậy mà thầy đã vội chia xa… Tôi nhớ, trong
của thầy. Thế hệ học sinh cũ trở về trường giảng ngày hội ngộ, khi xem những thước phim “Người
dạy khá đông nhưng hình như học trò của thầy tôi trong cõi tạm”, có nhiều bạn đã nghẹn ngào, nức nở.
là nhiều nhất. Chúng tôi tự hào về điều đó nhưng Vẫn nụ cười hiền hậu, ấm áp; vẫn phong thái điềm
chúng tôi cũng luôn ý thức được trách nhiệm lớn đạm, ung dung, thầy rất gần mà sao hoá xa xôi…
lao của mình, không chỉ bởi là giáo viên của một
ngôi trường danh tiếng mà còn bởi học trò của một Hai mươi năm rồi ba mươi năm đã trôi qua,
người thầy mẫu mực, tâm huyết, tận tụy với nghề; trường Chuyên không ngừng lớn mạnh, bao thế hệ
một người đã góp phần tạo nên truyền thống, làm học trò đã trưởng thành, đi khắp muôn nẻo nhưng
nên “thương hiệu” của trường Chuyên hôm nay. thầy tôi nay đã không còn nữa. Vẫn còn đó lời thầy
giảng năm xưa, vẫn còn đó bài học làm người thầy
MỘT NỖI TRỐNG VẮNG, HỤT HẪNG CHO đã dạy, vẫn còn đó ân tình nồng ấm chứa chan, vậy
NGƯỜI Ở LẠI mà giờ đây thầy đã đi vào cõi thiên thu. Khép lại
Những tưởng rằng, thầy tôi sẽ còn có nhiều miền kí ức về một người thầy yêu kính, chợt bên tai
cuộc trở về ý nghĩa như thế. Nhưng định mệnh tôi bỗng vọng về những ca từ tha thiết: “Cuộc đời
trớ trêu khiến thầy đành lỗi hẹn với tất cả mọi vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao,…”. Đó là những
người, với chúng tôi. Vào một ngày đầu năm giai điệu thấm đẫm niềm lạc quan vào cuộc sống
2014, bệnh tim của thầy tái phát. Cái van tim mà thầy từng tập hát cho chúng tôi trong những giờ
nhân tạo hoạt động kém, thầy lại tuổi cao sức yếu sinh hoạt tập thể. Từ những ngày gian khó, thầy đã
nên đã không thể chiến thắng được bạo bệnh. Có nhen lên trong chúng tôi niềm tin, niềm hy vọng
ai ngờ, câu nói “Nhiều người tử vì đạo” cuối cùng mãnh liệt vào tương lai. Và có lẽ bài học về niềm tin
lại vận vào thầy tôi. Vắt kiệt sức trẻ, cống hiến yêu cuộc sống mà thầy nhắn gửi trong lời bài hát
hết mình cho sự nghiệp trồng người để rồi thầy kia không bao giờ xưa cũ. Xin được thắp một nén
đổ bệnh và cứ thế yếu dần, yếu dần cho đến lúc hương lòng thành kính dâng lên thầy! Mong ở thế
không thể chống đỡ nổi. Thầy ra đi để lại bao nỗi giới bên kia, thầy vẫn luôn mỉm cười, an nhiên và
tiếc thương, ngậm ngùi; bao nỗi trống vắng vô bờ thanh thản; hiền hậu và bao dung; nhẫn nại và thấu
trong lòng đồng nghiệp, bạn bè và bao thế hệ học hiểu như thầy của năm xưa, thầy nhé!
sinh. Ba năm sau ngày thầy xa rời nhân thế, khóa 4
“Lòng biết ơn không chỉ là đức tính vĩ đại nhất mà
còn là khơi nguồn của mọi đức tính tốt đẹp khác”.
-Marus Tullius Cicero-
7979