Page 80 - Kỉ yếu 30 năm CHT
P. 80
thành hơn, từ công tác chủ nhiệm lớp đến hoạt động dạy bồi dưỡng tạo nguồn học sinh giỏi, khi đang
chuyên môn. Thỉnh thoảng, sau mỗi giờ lên lớp, tôi đứng trên bục giảng, thầy bỗng lên cơn đau tim đột
lại đến nhà thầy để trao đổi bài vở và lần nào cũng ngột. Như hoạ mi đang cất cao tiếng hót thì đột
thế, thầy luôn hướng dẫn tận tình, chu đáo. Trước nhiên phải ngừng lặng, thầy đành nghỉ dạy để ra
khi ra về, thầy không quên lục tìm tài liệu trên giá Hà Nội khám bệnh. Sau đó, theo lời khuyên của
sách cho tôi mượn để nghiên cứu. Những quyển nhiều người, thầy đã chuyển vào Sài Gòn chữa
sách được bọc cẩn thận, thể hiện niềm trân trọng, bệnh và sinh sống vì trong đó khí hậu tốt cho tim
nâng niu và gìn giữ tri thức rất đáng quý của thầy. mạch hơn. Thầy chia tay mái trường, bỏ lại phía
sau bao dự định còn dang dở. Ở phương Nam xa
MỘT TẤM LÒNG GẮN BÓ, THỦY CHUNG VỚI xôi nhưng tâm trí, tình cảm của thầy vẫn dành cho
TRƯỜNG CHUYÊN
đồng nghiệp, bạn bè, học sinh nơi quê nhà. Thầy
Cũng như những người thầy “mở đường” giáo Bạch Hưng Phú - cựu giáo viên môn Sinh của
năm ấy, thầy tôi đến với trường Năng Khiếu tỉnh trường kể lại: “Anh Bính là người đặc biệt quan tâm
từ những ngày gian khó. Lúc ấy, mỗi thầy cô giáo và luôn tự hào về trường Chuyên, nơi anh đã từng
được phân một căn phòng khoảng 6 mét vuông. giảng dạy. Vào Sài Gòn nhưng tháng nào anh cũng
Nói là phòng nhưng thực ra như một cái xà lim kín điện về hỏi thăm sức khoẻ từng người, hỏi thăm kết
mít, mùa hè nóng như lò thiêu, không ai có một quả thi cử. Vào mùa thi học sinh giỏi quốc gia, hầu
cái quạt điện, dù là quạt cóc, mùa mưa thì nước như tuần nào anh cũng điện về cho chúng tôi hỏi
dột tứ bề,… “Nhìn tình hình nhà trường lúc đó han cụ thể từng đội tuyển do ai phụ trách, học trò thế
không ít người nản, có người đã xin trở lại trường nào,…”. Phải thực sự gắn bó, phải nặng nghĩa nặng
cũ… Khó khăn chồng chất khó khăn, nhưng đã quyết tình với trường, thầy tôi mới luôn quan tâm, dõi
định ra đi là không bao giờ quay trở lại dù tương theo và thể hiện niềm mong mỏi tha thiết như thế.
lai chưa biết thế nào”. Câu nói ấy của thầy dường Dường như với thầy, những cuộc chuyện trò, những
như đã củng cố quyết tâm gắn bó và cả niềm tin lời tâm sự dù chỉ qua những cánh thư hay những
mãnh liệt về ngôi trường mới được dựng xây. Để cuộc gọi sẽ giúp thầy khoả lấp, vợi bớt nỗi buồn, sự
rồi, cuộc sống tạm bợ, thiếu thốn, gian khổ là thế trống vắng trong lòng khi nhớ về trường cũ lớp xưa.
nhưng thầy vẫn bám trường, bám lớp; vẫn đam
mê, nhiệt huyết và đầy tinh thần trách nhiệm. Trường Chuyên với những người “khai sơn phá
thạch” như thầy tôi là một nơi ghi dấu bao kỷ niệm
Thầy tôi sẽ mãi đồng hành cùng sự lớn lên của khó quên. Bởi vậy, nhân dịp trường tròn tuổi hai
trường nếu như thầy không đổ bệnh. Vào một ngày mươi, vào năm 2011, ở Sài Gòn xa xôi, sức khỏe
giữa tháng 7, năm 2004, trường Chuyên tổ chức lại yếu nhưng thầy vẫn cố gắng về tham dự để gặp
“ Sự gương mẫu của người thầy giáo là tia sáng mặt trời
thuận lợi nhất đối với sự phát triển tâm hôn non trẻ mà
không có gì thay thế được. “
-Usinxki-
78