Page 76 - Kỉ yếu 30 năm CHT
P. 76

lớp lý nghịch phá như chúng tôi. Cũng từ đó, thời   đầy sách vở. Chỗ đấy cũng là chỗ mà hai thầy trò tôi
           gian ngắn ngủi thời học sinh đã giúp tôi gần gũi   ngồi với nhau nhiều nhất. Có hôm trời mưa, trong
           thầy nhiều hơn. Bây giờ đầu đã 2 thứ tóc, nghĩ lại   buồng ngủ và bếp thì dột nước, vợ thầy lấy xô hứng,
           tôi thấy tôi được gần thầy như một cái duyên. Ba tôi   còn thầy vẫn bình thản ngồi giảng bài, kể chuyện
           cũng là giáo viên dạy Vật lí có tiếng trong tỉnh nên   cho tôi nghe. Cái cuộc sống giản dị, đơn sơ thiếu
           khi gặp một giáo viên Vật lí có phong thái đặc biệt   thốn như vậy nhưng thầy luôn giữ được sự chuẩn
           như thầy, tôi liền về hỏi ba tôi. Ba tôi kể rằng, thầy   mực, và khí chất đáng kính. Tôi còn nhớ hình ảnh
           học cùng khoa Vật lí của Đại học sư phạm Vinh,   thầy với chiếc xe đạp cũ kỹ. Cuối những thập niên
           thầy nhiều tuổi hơn ba tôi nhưng học sau ba tôi mấy   90, khi gần như các thầy cô giáo trong trường đều
           khoá, con gái thầy (cô giáo Đinh Thị Lam Hương)   đã có xe máy thì thầy hơn 50 tuổi rồi vẫn đi dạy học
           lại là học sinh ba chủ nhiệm nữa. Ba tôi bảo, hồi   trên chiếc xe đạp cũ. Mãi đến khi chúng tôi học lớp
           sinh viên ba có biết thầy học sau ba, nghe nói thông   12 thì thầy mới quyết định đi xe máy. Tôi nhớ, thời
           minh nhưng có chút lập dị và học hành tài tử lắm.   điểm thầy đi xe máy như là một sự kiện lạ không
           Lên giảng đường nhiều lúc giắt một quyển vở sau   những đối với các thầy cô mà còn đối với lũ học
           túi quần đi nghênh ngang. Đến bây giờ tôi cứ nhớ   sinh chúng tôi. Mỗi lần tan trường, trên đường về
           mãi hình ảnh của thầy với đôi dép, quần âu và áo   chúng tôi thường đi theo thầy, vì thầy đi xe máy mà
           sơ mi sờn cũ; mái tóc rẽ ngôi bồng bềnh. Cái dáng   chậm hơn chúng tôi đi xe đạp. Chúng tôi cứ nhao
           đi hơi nghiêng nghiêng, nghênh nghênh không      nhao phía sau thầy, đứa thì bảo “thầy đi nhanh lên
           giống ai, khi thì quyển sách vo trong lòng bàn tay,   thầy”, đứa thì bảo “thầy chạy cẩn thận quá”. Có lần
           khi thì quyển vở dắt sau túi quần trông có cái gì   thầy phải dừng lại bên đường để cho chúng tôi đi
           đó vừa lãng tử, vừa khinh bạc cùng đôi mắt rất   qua thầy mới dám đi tiếp. Nhớ nhất là lần chúng tôi
           sáng, ấn tượng đến lạ kỳ. Mỗi bài giảng của thầy   đi sau thầy về đến ngã tư, mấy đứa cứ nhao nhao
           đều mới lạ, không rập khuôn như sách giáo khoa,   lên: “thầy ơi nhớ bật xi nhan với” thế là thầy luống
           thầy cứ giảng theo mạch, vừa giảng vừa ghi ghi, vẽ   cuống thế nào bật xi nhan bên trái mà rẽ sang bên
           vẽ trên bảng mà nhiều lần chắc ghi không kịp mạch   phải, cả lũ học trò nghịch ngợm lại được một trận
           suy nghĩ nên thầy vạch rất nhanh. Có lúc học sinh   cười.
           dịch không ra, hỏi nhiều quá, thầy quay lại nhìn, có
           chữ thầy cũng dịch không ra, cả lớp cười, thầy cũng   Con người thầy là vậy, dẫu cuộc sống, đơn sơ,
           cười. Học sinh thì cứ hỏi nhao lên, thầy vẫn cứ lặp   nghèo khó nhưng luôn luôn giữ được sự chuẩn
           lại “năng…năng…năng mồ”. Tôi tin thế hệ học sinh   mực của một ông cụ đồ, đạo đức, ân cần, nghiêm
           thời đấy đều không quên những hình ảnh này.      khắc và bao dung với học sinh. Sau này, khi tôi đã ra
                                                            trường, năm nào tôi cũng về thăm thầy, nói chuyện,
              Có lẽ tôi là một trong ít những đứa học trò may   tâm sự với thầy nhiều hơn. Cần gần thầy tôi mới
           mắn được gắn bó, gần gũi với một thầy giáo già, cách   biết, ngoài nhiệt huyết với nghề dạy học, với các thế
           nhau đến mấy thế hệ. Thầy không dạy tôi nhiều, chỉ   hệ học sinh thì ẩn chứa bên trong thầy là một khí
           dạy một phần trong đội tuyển, mà thầy cũng không   chất mạnh mẽ của một kẻ sỹ trong dòng họ Đinh
           dạy thêm hay kèm cặp tôi ở nhà. Chỉ có những lúc   Nho nổi tiếng một vùng. Bây giờ thầy đã đi xa, ngàn
           gặp bài Vật lí nào hay tôi hỏi thì 2 thầy trò cùng   lời nhớ thương và tôn kính đều không đủ. Thưa
           mổ xẻ. Thời gian tôi bên thầy chủ yếu là nghe thầy   thầy, lũ học trò hồi xưa đã lớn, cái ngang tàng, ngỗ
           kể chuyện. Từ chuyện thời trẻ của thầy, rồi chuyện   ngược của dân chuyên Lý sẽ nhường chỗ cho khí
           lịch sử, chuyện kim, chuyện cổ, cả chuyện thời sự,   chất đàng hoàng và những điều tốt đẹp nhất như
           đặc biệt là những câu chuyện về các bậc anh hùng,   thầy từng dạy bảo
           ngang tàng khí khái mà nhiều câu chuyện như một
           bài học đến bây giờ tôi vẫn chiêm nghiệm. Tôi nhớ
           mãi ngôi nhà cấp 4 thấp lè tè của thầy. Cái bàn cũ
           kỹ đặt ngay bên cửa từ phòng khách đi vào, chất                      Hà Tĩnh Tháng 10/2021


                                                         74
   71   72   73   74   75   76   77   78   79   80   81