Page 74 - Kỉ yếu 30 năm CHT
P. 74

“  những tán cây quanh năm chim hót, bình yên và thư thái như cách thầy
             Ở đó, đồi núi hoang sơ trập trùng, bên sườn đồi hoa rừng vẫn nở, trên


            đã sống trong cuộc đời này: cống hiến, tận tụy và hi sinh để làm đẹp

           cho cuộc đời, để chắp cánh cho chúng tôi được bay đi đến với những
          chân trời cao rộng...          “







           trên đất học Hồng Lam. Trường Năng khiếu tỉnh Hà   cũng chỉ biết lặng lẽ mà thôi.
           Tĩnh được ra đời trong hoàn cảnh đó, cho đến hôm
           nay trường đã tròn 15 tuổi, 15 năm thời gian đủ để   Sau nhiều năm ra trường, chúng tôi trở về, đến
           một em bé cất tiếng khóc chào đời, lớn lên, trưởng   thắp cho thầy một nén nhang để thầy luôn hiểu
           thành, rồi lại bước vào cổng trường Chuyên…”     rằng, dù đi đâu xa chúng tôi vẫn luôn nhớ về thầy,
                                                            người thầy đầu tiên đã dạy dỗ và giúp chúng tôi
              Thế mà, ngày thành lập trường 20 năm, chúng   lớn lên, trưởng thành như ngày hôm nay. Ngôi nhà
           tôi trở về, bàng hoàng nghe tin thầy ốm nặng. Thầy   của thầy bao năm rồi vẫn thế, giản dị vô cùng. Cô
           nằm đó, gầy guộc, bé nhỏ trên chiếc giường cũ.   Châu, người vợ yêu thương của thầy chỉ cho chúng
           Nhiều thế hệ học trò đã đến thăm thầy, nói chuyện   tôi xem tủ sách ngày xưa. Từng cuốn sách, từng
           với thầy, chúng tôi lặng đi trước những cơn đau của   trang giáo án thầy vẫn mang lên dạy cho chúng tôi,
           thầy. Trong những ngày tháng cuối cùng đấu tranh   tất cả vẫn còn nguyên vẹn. Chạm vào những trang
           với tử thần, có những lúc thầy vẫn lạc quan, vẫn nở   sách cũ, những dòng chữ cũ, ký ức lại rưng rưng…
           nụ cười ấm áp, hi vọng. Nhưng chúng tôi biết có
           nhiều lần khác, thầy đã khóc, giọt nước mắt đau     Giờ đây, thầy đang nằm yên nghỉ trên quê hương
           đớn, bi quan, tiếc thương cho sự sống mong manh   của mình, một ngọn đồi ở xã Đức Đồng, huyện Đức
           của mình. Chúng tôi đã từng nguyện cầu có một    Thọ. Ở đó, đồi núi hoang sơ trập trùng, bên sườn
           phép màu nào đó để thầy tôi được khỏe lại, để đi   đồi hoa rừng vẫn nở, trên những  tán cây quanh
           tiếp ý con đường ý nghĩa của mình. Nhiều thế hệ   năm chim hót, bình yên và thư thái như cách thầy
           học sinh đã ghi lại trong một cuốn sổ gửi đến thầy   đã sống trong cuộc đời này: cống hiến, tận tụy và
           những câu thơ, những lời động viên chia sẻ, và cả   hi sinh để làm đẹp cho cuộc đời, để chắp cánh cho
           những lời khẩn cầu thiết tha...                  chúng tôi được bay đi đến với những chân trời cao
                                                            rộng. Và chúng tôi tin, ở bên kia thế giới thầy đang
              Nhưng phép màu đã không đến, thầy đã mãi      mỉm cười vì nhìn thấy chúng tôi đã trưởng thành.
           mãi ra đi vào một ngày mùa đông lạnh giá năm     Bởi có lẽ, đối với thầy, không có gì hạnh phúc hơn
           2011. Con trẻ bàng hoàng, đồng nghiệp xót xa, bục   khi nhìn thấy các thế hệ học sinh lớn lên, đạt được
           giảng bơ vơ, bảng đen ngơ ngác. Ngày đám tang    ý nguyện của mình, trở thành những con người có
           thầy, không phải ai trong chúng tôi cũng trở về đưa   ích. Nỗi nhớ về thầy sẽ đi cùng năm tháng trong
           tiễn thầy được, mỗi đứa một phương, hoàn cảnh    suốt cuộc đời mỗi chúng tôi như những gì máu thịt
           nhiều lúc không cho phép. Những đứa con ở xa     thiêng liêng
           vẫn luôn mang trong lòng một nỗi ân hận, một nỗi
           day dứt khôn nguôi. Thương thầy nhiều lắm nhưng

                                                         72
   69   70   71   72   73   74   75   76   77   78   79