Page 79 - Kỉ yếu 30 năm CHT
P. 79
nghiệp cho tương lai. Tôi là một trong số những Tiến Bính còn là một đồng nghiệp nhiệt tình và
học sinh được thầy gợi ý nên đi theo con đường sư chu đáo, luôn chăm lo hoạt động chuyên môn,
phạm có lẽ bởi tính cách tôi cũng khá điềm đạm, quan tâm bồi dưỡng thế hệ tiếp nối. Thầy thường
cẩn thận nên thầy nghĩ sẽ thích hợp với nghề “gõ xuyên đi dự giờ của các giáo viên trong tổ, nhất là
đầu trẻ”. Hơn nữa, hồi ấy vào sư phạm được miễn những giáo viên mới ra trường. Sau mỗi giờ dạy,
học phí hoàn toàn nên sẽ đỡ được gánh nặng thầy góp ý cụ thể, tường tận, chi tiết. Cô Phan
cho những đứa có hoàn cảnh khó khăn như tôi. Huệ Chi - giáo viên Ngữ Văn - từng chia sẻ: “Với
thầy, tôi có thể giãi bày những băn khoăn, thắc mắc
Như con ong cần mẫn, lặng lẽ dâng mật ngọt cho ở từng câu, từng chữ, từng bài. Bao giờ thầy cũng
đời, sự tận tụy, hết mình với nghề; sự chăm chút, chăm chú lắng nghe, đôi mắt nheo lại, nụ cười thật
rèn giũa học sinh của thầy đã được đáp đền xứng hiền… ”. Các giáo viên từ nhiều trường khác nhau
đáng. Dưới sự dẫn dắt của thầy, liên tục có nhiều trong tỉnh thường tìm đến thầy để nhờ thầy góp
học sinh đạt giải Quốc gia, nhiều bạn đậu vào các ý, tư vấn về phương pháp giảng dạy. Nhiều hôm,
trường đại học danh tiếng với điểm số rất cao. Giờ thầy say sưa hướng dẫn đến quên cả giờ ăn trưa
đây, học sinh của thầy có mặt trên mọi miền của và nghỉ ngơi. Ân tình ấy của thầy mấy ai dễ quên!
Tổ quốc, đang đem tài năng, trí tuệ, sức trẻ, niềm
đam mê của mình cống hiến cho cộng đồng, xã hội. Tôi là một trong số những học sinh, sau này là
giáo viên luôn được thầy quan tâm, nâng đỡ và dìu
MỘT ĐỒNG NGHIỆP NHIỆT TÌNH VÀ CHU ĐÁO
dắt. Hồi đó, sau khi tốt nghiệp trường Đại học Sư
Trong kí ức của nhiều người, thầy giáo Nguyễn phạm Hà Nội, tôi hăm hở, háo hức trở về quê để được
làm cô giáo. Nhưng kì thi tuyển công chức năm ấy
tôi không may bị đánh bại. Đó thực sự là một cú sốc
lớn đối với một đứa sinh viên mới ra trường đang
đầy ắp những hoài bão, ước mơ như tôi. Hụt hẫng
và thất vọng, chán nản và chông chênh khi nhiều
bạn bè đã được đi dạy còn mình thì tương lai không
biết sẽ ra sao. Khi lòng đang trĩu nặng nỗi buồn, tôi
đã tìm đến thầy. Mùa thu năm ấy, trong căn nhà
nhỏ ở lối hai, đường Nguyễn Du, thầy đã kể cho tôi
nghe về những năm tháng nhọc nhằn của cuộc đời
mình, về con đường đầy chông gai mà thầy từng
trải qua. Thầy động viên tôi: “Lần này thất bại, lần
sau ta cố gắng, tạm thời chưa được vào biên chế thì
con xin dạy hợp đồng cũng được, vừa đỡ buồn, vừa
không bị mai một kiến thức”. Câu nói của thầy như
xoa dịu vết thương lòng và vực dậy tinh thần tôi.
Nhờ sự an ủi, động viên của thầy, tôi xin vào dạy
ở trường THPT Dân lập Hoàng Xuân Hãn, nơi thầy
tôi cũng đang dạy hợp đồng thỉnh giảng một số tiết.
Dường như đó là nhân duyên, bởi từ một cô học trò
nhỏ của thầy, giờ đây tôi đã là đồng nghiệp, đồng
hành cùng thầy trong những hoạt động của lớp, của
trường. Đó thực sự là những tháng ngày vô cùng ý
nghĩa, bởi tôi đã được học hỏi từ người thầy lớn lao
của mình để tích lũy kinh nghiệm và dần trưởng
Thầy và trò - Năm 2001
7777