Page 77 - Kỉ yếu 30 năm CHT
P. 77

NGƯỜI GIEO HẠT






                        Ký ức về thầy tôi





                   Viết về thầy giáo Nguyễn Tiến Bính




                                                                     NGUYỄN THỊ OANH  -  Giáo viên tổ Ngữ văn
                                                                                     -  Giáo viên tổ Ngữ văn
                                                                   NGUYỄN THỊ OANH



             Hai muoi bảy năm về trước, có một người thầy đã nâng đỡ, dìu dắt tâm
             hồn chúng tôi trong suốt những năm tháng thanh xuân dưới mái trường

            Năng Khiếu Tỉnh. Đó là thầy giáo chủ nhiệm kiêm dạy Văn khóa 4 -
           Nguyễn Tiến Bính. Bao nhiêu năm đã trôi qua nhưng ký ức về người thầy
          yêu dấu vẫn không thể xóa mờ, chỉ cần khẽ chạm, khơi gợi là sống dậy,
          ven nguyên như mới hôm qua...






            MỘT NGƯỜI THẦY THẬT GẦN GŨI VÀ ẤM ÁP               Thầy Bính thường gọi chúng tôi với cái tên trìu
           C    húng tôi thuộc lứa những học sinh đầu tiên   mến là “các con” và đáp lại tình cảm thân thương
                                                            ấy, chúng tôi cũng gọi thầy là “ông”. Cách xưng hô
                của trường Năng Khiếu tỉnh, với thầy giáo
           Nguyễn Tiến Bính là khoá thứ hai thầy chủ nhiệm.   ấy dường như đã xoá nhoà khoảng cách thầy trò,
           Lớp chuyên Văn của chúng tôi có 31 bạn đến từ    chỉ còn là sự gần gũi, ấm áp đến lạ thường. Tôi còn
           nhiều huyện thị, như Hương Khê, Hồng Lĩnh, Nghi   nhớ, mỗi lần bước vào lớp, thầy thường nhẹ nhàng
           Xuân, Cẩm Xuyên, Thạch Hà và thị xã Hà Tĩnh.     thơm  lên  mái  tóc  của  mỗi  đứa,  hỏi  han,  chuyện
           Trong số 31 bạn thì chỉ có 2 bạn nam, còn lại 29   trò một lúc rồi mới bắt đầu bài học mới. Cử chỉ
           bạn nữ. Nhiều bạn lần đầu tiên xa nhà, sống ở kí   ân cần, trìu mến ấy cho đến tận bây giờ chúng tôi
           túc xá thiếu thốn đủ bề, trong khuôn viên chật hẹp   vẫn chẳng thể nào quên. Vì thầy rất dễ gần nên mỗi
           mượn tạm của trường Phan Đình Phùng. Đó là       khi đứa nào có chuyện buồn vui trong cuộc sống
           khu nhà cấp 4, lợp bằng giấy dầu, phòng học được   đều có thể tìm đến thầy để được an ủi, vỗ về, kể
           chia làm hai phần, 1/3 diện tích của phòng dành   cả những xao xuyến, rung động đầu đời của tuổi
           cho học sinh nội trú ăn ở, sinh hoạt. Thầy tôi cũng   học trò. Lớp tôi nổi tiếng có nhiều hoa khôi nên
           ở trong kí túc xá, cạnh “ngôi nhà” của chúng tôi.   thường được các anh khoá trên “để ý”, nhưng cũng
           Học sinh nội trú lúc bấy giờ coi thầy như cha mẹ   vì thế mà không tránh khỏi bao phiền toái, rắc
           và thầy cũng coi học trò như con cái, quan tâm, lo   rối. Ở lứa tuổi “dại chưa qua mà khôn chưa tới”,
           lắng, chăm chút từ việc ăn ở, sinh hoạt, học hành   nhiều lúc thầy bất đắc dĩ trở thành “chị Thanh
           cho đến cả những lúc ốm đau, nhức đầu, sổ mũi,...   Tâm” để lắng nghe những nỗi niềm, những tâm
                                                            tình tuổi mới lớn và đưa ra lời khuyên cho từng

                                                       7575
   72   73   74   75   76   77   78   79   80   81   82