Page 72 - Kỉ yếu 30 năm CHT
P. 72
NGƯỜI GIEO HẠT
Nỗi nhớ thầy t
Nỗi nhớ thầy tôi
ôi
Nhà giáo Ưu tú
Hoàng Ngọc Cảnh
THÁI THANH HUYỀN - Giáo viên tổ Ngữ Văn
húng tôi trở về mái trường xưa, nơi những năm bàng năm cũ, lớp học đơn sơ, những ô cửa, bảng
Ctháng chúng tôi đã lớn lên, trưởng thành. Ngôi đen, phấn trắng, dãy hành lang dài lặng lẽ, những
trường cũ nằm im lìm nơi góc đường Đặng Dung, bậc cầu thang, nhà nội trú... Nơi đây đã in dấu biết
bây giờ đã rêu phong, nhuốm màu thời gian. Cây bao kỉ niệm hoa mộng thuở học trò, nơi đây đã có
biết bao sự gặp gỡ rồi chia ly, ra đi và trở về, nhưng
cũng có những cuộc đời, những con người đã ra đi
mãi mãi, như thầy tôi, thầy giáo Hoàng Ngọc Cảnh,
người thầy vô cùng kính yêu của chúng tôi. Gần ba
mươi năm đã qua, kể từ ngày chúng tôi xa thầy đi
khắp nơi để lập nghiệp, cũng đã mười năm thầy rời
xa cõi tạm, nhưng những kí ức về thầy, chúng tôi
còn nhớ mãi.
Trong ký ức của lũ học trò chúng tôi, những
thế hệ đầu tiên của trường Năng khiếu Tỉnh, Thầy
Cảnh như một người cha thứ hai. Hồi đó, những
đứa trẻ lơ ngơ rời các vùng quê nghèo lên thị xã
học, coi trường lớp cũng là nhà, thầy cô là cha mẹ.
Những năm ở kí túc xá, thầy và cô dạy bảo chúng
tôi như những đứa con của thầy cô, từ các môn học
cho đến cách đối nhân xử thế. Không những có tài,
mà quan trọng hơn thầy còn rất tâm huyết với học
sinh, thầy có thể ngồi với chúng tôi suốt cả ngày vì
một bài toán hóc búa. Tình yêu và niềm đam mê
toán học được nhen lên trong chúng tôi từ chính
niềm say mê ấy của thầy. Bạn Lê Thái Phong, lớp
trưởng lớp Toán K3 kể lại: “Hồi còn ở nội trú giấy
dầu ở trong khuôn viên trường Phan Đình Phùng,
thầy trò ở rất gần nhau, nhiều khi ăn chung trong bếp
70