Page 116 - CHT ngoại truyện
P. 116

nhớ rõ nữa, một cái gói nho nhỏ được lôi ra
                           trong sự đón chờ của cả bọn. Tôi đã ngã ngửa
                           khi biết đó là dưa muối chua và từ chối tham
                           gia cùng trong sự bất lực. Mùi dưa chua năm
                           ấy, tôi cũng quên béng rồi. Nhưng mấy cái đứa
                           được ăn thì sau này vẫn còn nhắc mãi về sự
                           ngon, sự thơm của bọc dưa chua ấy…

                              Kể  ra,  dừng  lại  ở  dưa  mùng  chua  thì  tôi
                           cũng  vui  lòng,  nhưng  nết  ăn  phong  phú  của
                           chúng tôi lại đã có ngày gây họa. Đó là một
                           mùa  xuân  đương  tiết  Thanh  minh  vẫn  còn  se
                           lạnh sau Tết, thanh niên lạnh lùng, ít nói,
                           được nhận xét là nam tính nhất lớp, tên Tiến,
                           mang đến cho hội mỏ khoét cuối lớp chúng tôi
                           1 bọc hướng dương còn thừa của nhà anh ta.
                           Bọc hướng dương to oành của Tiến đã thắp lên
                           nụ cười lấp lánh của chúng tôi cả buổi sáng
                           hôm ấy. Lúc đầu cả bọn ăn trong giờ ra chơi,
                           vào giờ học vẫn chăm chú học bài. Ấy vậy mà
                           hôm đó thầy dạy Giáo dục Công dân cho chúng
                           tôi nghỉ tự học sớm hơn một chút, nên cả lũ
                           lại hồn nhiên lôi ra ăn. Lúc đầu là ăn ý nhị,
                           nhẹ nhàng và yên tĩnh. Sau đó, thì cười khúc
                           khích và mãn nguyện. Ở trên bàn giáo viên,
                           đôi mắt tinh anh của thầy nhìn chúng tôi sắc
                           lẹm. Chúng tôi nhắc nhau tem tém lại, nhưng
                           ăn  mà,  đâu  lại  vào  đó…  Từ  việc  len  lén  ăn
                           dưới ngăn bàn, cả lũ bỏ hẳn trên bàn để gặm
                           cho thoải mái. Và tai họa đến từ đây. Người
                           thầy ít nói và hiền lành của chúng tôi thay
                           vì lườm yêu đôi chút đã không thể chấp nhận
                           được sự vô tổ chức của mấy cô nàng ham ăn.
                           Thầy nghiêm mặt và gọi mấy đứa lên đứng phía
                           cửa lớp để sám hối. Xui xẻo thế nào, tôi, đứa
                           ăn  ít  nhất  lại  nằm  trong  những  cái  tên  bị
                           réo gọi. Thế là mấy đứa vác mặt mo lên đứng,
                           nhìn bạn bè ái ngại cho phận mình, và nhìn
                                             114
   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121