Page 117 - CHT ngoại truyện
P. 117
cả những đồng phạm thân yêu vẫn tiếp tục… len lén cho từng
hạt hướng dương vào mồm trong khi mắt đảo liên tục và cẩn
thận quan sát thầy. Hôm đó, suýt chút nữa bầy tôi đã bị ghi
Sổ đầu bài. Nếu mà bị thầy ghi thật, thì hẳn là tôi sẽ oán
giận cái bọc hướng dương ấy lắm…
Ăn ở lớp rồi, chúng tôi lại còn tụ họp ăn ở nhà nhau.
Câu chuyện này sẽ còn dài lắm, vì chúng tôi thường xuyên đi
ăn theo tốp nhỏ, tốp lớn, có khi còn đi cả lớp. Cái lần đi
ăn cả lớp hài hước nhất có lẽ là sau khi cắm trại lớp 12,
đã gần 11 giờ đêm và cả lớp tôi vẫn rủ nhau đi ăn vịt lộn.
Đường đi đến quán vịt lộn có qua một khách sạn, và cái giờ
chúng tôi xách mông đi ăn thì hẳn là thời điểm làm ăn của
họ. Chả biết đứa nào nghĩ ra, lúc đi qua khách sạn thì bắt
đầu hát đổng lên, lại còn hát bài gì mà: Chậm lại một phút/
Chậm lại một phút giây thôi/ Chậm lại để thấy ánh sao là em/
Chậm lại để thấy nơi đây là em/ Đặt tay lên tim nhé anh/ Cho
gần nhau thêm… Đến quán rồi thì cả lũ chủ yếu nhắm vịt lộn
với coca, C2 và nước lọc, có đôi đứa thì lôi điện thoại ra
nghe phụ huynh chửi vì lang thang ở đâu mà còn chưa về nhà…
Nói thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng thực ra nết ăn của lớp
tôi thì đáng yêu chứ chẳng hề đáng trách. Giữa bộn bề bài
vở, giữa những niềm say mê và cả áp lực của việc học hành,
chúng tôi vẫn tìm cho mình nhiều niềm vui giản dị. Và đối
với tôi, chuyện ăn uống ở trường dù chỉ là việc nhỏ bên cạnh
những thú vui đặc sắc khác, đã làm nên những kỉ niệm không
thể nào quên với bạn bè thân yêu. Sẽ có những sáng mùa Đông
thức dậy, nhớ lại mùi xôi ruốc bông âm ấm trong lớp, cả mùi
pa-tê ám hết buổi học của bánh mì. Nhớ cả nụ cười của những
cô nàng VK22 xinh xắn và 3 chàng trai hiền lành được thầy
cô rất mực mến yêu. Xong xuôi lại nghĩ, giá như lại được
thêm một lần ngồi quây quần cùng nhau ăn sáng, ngắm Nhép,
Vịt với Bảo nhún nhảy trên bục giảng theo tiếng nhạc của một
bài hát nào đó mới nổi, rồi vừa ăn vừa cười, vừa liếc xem
đã đến giờ đội kiểm tra đi làm nhiệm vụ hay chưa…
Cô nương ăn chậm - Chuyên Văn khóa 22
115