Page 121 - CHT ngoại truyện
P. 121

hiên ngang rút vở trong ngăn bàn ra để thanh minh.
           Mình nhớ lớp có 3 bạn họ Trần, mỗi lần thầy Hảo gọi tên hay có
        kiểu gọi từ từ “Trần ... Thanh …” thế là Sơn thở phào còn Hà và
        Huyền nơm nớp.

           Mình nhớ Hương thủ quỹ với câu nói quen thuộc mỗi tháng “Ngày
        mai cả lớp nhớ mang tiền đi NỘP tiền học bổng”
           Mình nhớ hồi lớp 10 lớp hay “cáp đôi” Lành với Hướng, Lành đúng
        là tên sao người vậy, rất hiền lành, đi học đường xa, trong lớp
        không thể hiện gì nhiều, thế rồi đùng phát thi HSG điểm cao nhất
        lớp, đúng kiểu người giỏi thì âm thầm.

           Mình nhớ Mến ngây ngô, mỗi lần hết giờ rồi nghe Mến hỏi cố thầy
        cô thật muốn quạu.
           Mình nhớ hội Thuỳ, Cẩm, Hương ở trọ đoạn gần sân vận động thường
        cùng với Tô Nhàn hay kéo nhau qua nhà Thanh Nhàn đọc truyện. Tô
        Nhàn tóc xoăn, đọc “Rừng Na-Uy” gấp trang đánh dấu cảnh nóng, các
        bạn chỉ cần mở trang gấp ra đọc

           Mình nhớ Thám hay bị gọi vì tên quá đặc biệt, Kiều Đức hát hay,
        Bá Đức trầm lắng (vì mình tưởng vậy, sau này biết không phải vậy),
        nhớ giọng Hương Khê của Huy mỗi lần nói từ có dấu sắc là mình lại
        xao xuyến. Nhớ Tâm là tổ trưởng đầu tiên của mình, chẳng hiểu biến
        cố gì mà sau đó Thanh Hà lên thay. Hình như do vụ đổi chỗ được nhắc
        đến ở đoạn đầu hay sao ấy. Giờ mình không nhớ tổ mình có những ai.
           Mình nhớ Dũng béo cười hiền từ duyên dáng, Diệu Linh tròn như
        “Hột mít” chăm chỉ, Tú Oanh sành điệu, Quỳnh Trang xinh nổi tiếng
        lại vô cùng tình cảm viết lưu bút cho mình tận 4 trang. Nhớ Võ Trang
        hay xung phong đọc bài (mà giọng đọc ấm áp của bạn ấy giờ đi dạy
        yoga siêu hợp). Nhớ Vân Ngọc nhà ở Cày, có năm nào đó đến nhà Ngọc,
        bố Ngọc chúc các con học học nữa học mãi, lúc đó sợ lắm, sợ cứ học
        mãi không tốt nghiệp thì tèo. Nhớ Tường Khanh thật khái tính, ngang
        ngược, thế mà lại hay tâm sự tình cảm.

           Mình đã từng sợ mình mờ nhạt, sợ ra trường chẳng ai nhớ đến mình,
        thậm chí từng nghĩ là mai sau ra trường chắc không ai nhớ mình vì
        mình chẳng có gì nổi bật. Hồi 16 tuổi, thật ngây thơ. Còn bây giờ
        điều đó không còn quan trọng nữa. Những tháng ngày đó có các bạn,
        với mình đã trọn vẹn lắm rồi. Cảm ơn các bạn đã là một phần của
        mình đẹp đẽ và trong trẻo đến vậy.
           Viết xong, soát lại hình như mình thiếu mất Phúc có lẽ bởi vì
        Phúc bảo đừng có nhắc đến Phúc, chứ làm sao mà mình quên được…
        chuyện mà…. à thôi không kể nữa.
                                              Chuyên Sinh khoá 4 (2005 - 2008)
                                             119
   116   117   118   119   120   121   122   123   124   125   126