Page 159 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 159
60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM LÊ TRÚC KHANH
sẽ hoạt động dễ dàng hơn”. Và sau “buổi mai hôm ấy”, ba đứa kéo
thêm Trân Khanh, nhưng loay hoay mãi vẫn không đặt nổi cái tên nào.
Anh Lê Hà Uyên đề nghị chữ “Về Nguồn”. Ừ, về thì về. Chẳng ai phản
đối cả. Những bài giới thiệu lần lượt gởi đi các báo, chúng tôi cùng hướng
đi bằng một niềm tin và đợi chờ những người cùng chí hướng. Rồi Huyền
Vân Thanh, Kiều Diễm Phượng, Thu Trúc, Phương Giang, Nguyễn Hữu
Phương, Nguyễn Hồng… nhập bọn. Bao nhiêu phiên họp thường xuyên,
khoáng đại... liên tục làm không khí Về Nguồn mất đi cái tẻ lạnh ban đầu.
Kiện tướng Huyền Vân Thanh sớm chiều xuôi ngược trên chiếc xe đạp già
nua, nối con đường Phan Thanh Giản bùn sình với Cần Thơ ấn quán.Thi
tuyển lần lượt ra đời giữa tin yêu và mãn nguyện của những người khai
sáng.Về Nguồn bắt đầu làm quen với người xa khắp nẻo đường đất nước.
Có khi Huy gặp một cô bé đọc thơ Về Nguồn trên chuyến xe Sa Đéc. Có
lúc tình cờ vào Ty Bưu điện, tôi thấy cô bạn gởi Về Nguồn sang Tây Đức
cho người yêu du học, bảo rằng “đọc để nhớ quê hương”. Bao nhiêu mẫu
chuyện vui buồn nho nhỏ ấy đã nở trong lòng tôi những nụ tầm xuân.
Cần Thơ với tôi dù mới quen biết một năm, đã trở thành người tình chung
thủy. Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn thương hàng dừa dẫm chân trên bờ
Cửa Đại, thèm nghe chim chiền chiện hót buổi mai, thèm đi trên con
đường về Bến Tre tới Ngã ba Tháp lúc hừng đông… nhưng lại muốn gởi
xác ở Cần Thơ. Vì Cần Thơ đã đãi ngộ tôi trong những ngày luân lạc. Đời
sống gạo chợ nước sông đã cho tôi những tấm chân tình. Rồi, khởi đi từ
mùa hè năm ấy. Mùa hè một ngàn chín trăm sáu mươi bốn…
2.
TÔI GẶP HÀ HUY THANH Ở TÒA SOẠN NHẬT BÁO MIỀN TÂY
TRONG một chiều mưa muộn. Làm sao quên được những buổi tối lang
thang. Chúng tôi đã cẩn thận thay hai cục gôm thắng mới vào chiếc xe
đạp cà tàng để xiết thật mạnh tay khi đi ngang nhà cô bạn nhỏ, thường
mặc áo màu xanh, thắt hai bím tóc thiệt dễ thương. Anh chàng Trân
Khanh thì thơ thẩn lắm, cho tôi một bài thơ nho nhỏ “Em đi nắng xế hai
miền. Kim Liên ơi, cõi ưu phiền gọi tên. Tóc em dài mây tháng giêng.
Phố xưa đã vắng hình quen ngại ngùng”... Buổi tối ngồi nói dóc trước
nhà Thanh Trân chẳng thiếu nụ cười vì Thanh Điệp lúc nào cũng có sẵn
trò vui! Cũng năm đó, Hà Huy Thanh đưa tôi về quê hương Cái Tắc. Ơi
khung trời ca dao mật ngọt đã cho tôi bao ước mơ về một thuở thanh
bình. Dòng kinh nhỏ, mái trường tiểu học, bờ ao bông súng, đã làm phai
nhòa trong tôi đường trở lại Cái Răng dù cách nhau chỉ mười cây số. Và ở
162