Page 162 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 162

LÊ TRÚC KHANH                                 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
           phách. Mùa Xuân Mậu Thân đã cho tôi những thương nhớ ấy khi bạn bè
           lần lượt ra đi. Một lần - và chỉ một lần thôi - muốn được sống chung nhau
           bên tách cà phê dở dang, bên túi rỗng tiền không say vùi men thuốc.
           Thầy Thông Xanh vẫn còn dạy trường xưa. Anh Lê Hà Uyên đã có gia
           đình, qua rồi thời lãng phí tuổi xuân. Tất cả đều thay đổi. Nhưng, đến
           ngàn năm, mây trắng còn bay...
              5.
              TIẾNG NGÂM THƠ CỦA TÚY LIÊM TỪ DẠO ĐÓ ĐỐI VỚI TÔI LÀ
           MỘT ÁM ẢNH không rời. Có thấy Trần Trung Hiếu ngồi gò lưng trong
           góc Phòng thu âm, mồ hôi chan chan ngực áo mới hiểu được cái nóng
           trưa hè miền Nam. Và cũng từ đó, tôi biết mình vừa mang thêm “nghiệp
           dĩ”. Trưa Chủ nhật dù nắng dù mưa vẫn đủ mặt bạn bè, trong chiếc quán
           nghèo uống trà đá chanh đường ghi sổ. Vũ Mạnh Ngân, Tô Thùy Uyên,
           Hà Thanh Vân, Trân Khanh, Kim, Phạm Trường Giang, Thùy Chinh, Mỹ
           Nhiên, Vũ Phan Trần... đều đặn lên tiếng trên Đài Phát thanh Cần Thơ
           trong một chương trình thi văn mỗi tối  thứ năm. Ba năm trôi qua lẹ như
           nửa giờ phát thanh mỗi tuần. Có khi là tôi, có lúc Hà Huy Thanh, Mặc
           Uyên Thi giữ phần giới thiệu. Thời gian nhập ngũ, đêm thứ năm học bãi ở
           quân trường Quang Trung, tôi mừng muốn điên lên khi nghe tiếng được
           tiếng không giọng nói quen thuộc của Túy Liêm, tiếng đàn của Đài Trang
           và Liên Thoại. Nhất là tiếng sáo vút cao của Trần Trung Hiếu, của Đỗ
           Nhựt, của Hà Thanh Vân, của Tất Lang. Bạn bè tôi đang ở đó. Họ chưa
           thấm mệt, còn đủ sức đi theo ước mơ, cái ước mơ bảy năm trời tìm hoài
           chưa thấy. Nhiều khi tôi muốn hỏi Minh Bastos đã đốt bao nhiêu rồi điếu
           thuốc. Bao nhiêu thuốc là bấy nhiêu tình nghĩa mặn nồng. Về Nguồn lên
           tiếng trong sự yêu thương, tha thứ của bằng hữu khắp nơi. Những người
           thân yêu ấy đã tha thứ hết mọi lỗi lầm về kỹ thuật, mọi thiếu sót bài vở,
           giọng ngâm non kém mà dang rộng đôi tay đón nhận bằng tất cả chân
           tình. Làm sao tôi nói hết sự biết ơn nầy. Làm  sao tôi nói hết những khó
           khăn, thiếu thốn, phiền muộn và nỗi lo sợ khi đến ngày chủ nhật từ ba
           bốn năm qua? Lo bảy lo ba, chương trình không phát thanh được trong
           những ngày sắp tới. Những người thực hiện chương trình đa số là lính
           nay có mai không. Những giọng nữ ngâm thơ lại quá ít. Chắc chắn sẽ có
           một ngày ngưng nghỉ không lý do. Có còn được mấy người để chống đỡ
           sự sụp đổ hiển nhiên. Ngày ấy, có lẽ là ngày “giọng ngâm bằng vàng”
           của chúng tôi - cô giáo Túy Liêm - từ biệt ra đi theo “trời mưa bong
           bóng”.....

                                         165
   157   158   159   160   161   162   163   164   165   166   167