Page 191 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 191

60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM                            LÊ TRÚC KHANH
              Tết năm 1968, khi nhớ bạn bè, tôi viết bài thơ xuân với nỗi ngậm ngùi
           hoài niệm về bạn cũ:
              Mấy bạn bè xưa giờ bốn cõi
              Học trò- thôi mộng rũ đường hoa
              Thằng làm du đãng, thằng đi lính
              Một đứa xa rồi hai đứa xa...
              Sau đó, bạn tôi- cũng như bao thanh niên thời chiến tranh- phải vào
           trại nhập ngũ, gia nhập nhiều binh chủng từ Thủy quân lục chiến, Biệt
           động quân cho đến Sư đoàn 5, rồi Sư đoàn 21 bộ binh. Chỉ tội cho bác
           gái- mẹ Huy- cứ mỗi lần Huy bỏ ngũ vì sự khủng khiếp của chiến tranh,
           vì cái chết treo lơ lửng trên đầu, là bác phải “lặn lội thân cò”, chạy vạy,
           lo cho con mình về một chỗ tốt hơn. Những ngày trôi nổi đó, Huy lại tìm
           tới nhà tôi làm chốn nương thân để mấy hôm sau lại đăng vào một binh
           chủng khác. Huy tự chọn cho mình một cách thoát ra khỏi binh nghiệp
           bằng việc sử dụng bạch phiến để được loại ra dân sự. Cuộc thách đố với
           số mệnh ấy của Huy kéo dài cho đến năm 1973 thì giải ngũ sau khi bị
           thương phải cắt bỏ lá lách ở mặt trận Chương Thiện lúc bấy giờ.
              Sau 1975, bạn tôi sống ở quê nhà, thỉnh thoảng cũng có làm thơ đăng
           báo. Nhưng cuộc sống khốn khó cộng thêm nỗi bất hạnh gia đình, đã đẩy
           Huy vào con đường không lối thoát. Cai nghiện tại nhà, cai nghiện tại
           trung tâm Bình Triệu rồi đâu cũng vào đó. Nhiều lần như thế, Huy quyết
           tâm tự cai thuốc bằng men rượu. Thế là mỗi ngày từ sáng sớm, anh học
           trò với những bài thơ lãng mạn ngày nào, giờ là một người đàn ông đứng
           tuổi, mái đầu bạc trắng, ôm một bình rượu ra vườn cây phía sau, “độc
           ẩm” cho tới hoàng hôn! Và hậu quả phải đến.
              Chiều 30 Tết, tôi về lại Mái Dầm- nơi “bằng lăng mọc tím lối lên trời”,
           thăm Huy khi bạn nằm bất động vì biến chứng gan và tai biến. Cái chết
           chắc sẽ tới. Nhưng từ những âm thanh không rõ trên đôi môi khô cứng,
           tôi dường như đọc được trong trái tim bạn mình bao hình ảnh đáng nhớ
           đáng thương của một thời học trò hoa mộng. Chợt nhớ lại,tất cả đều qua
           tuổi sáu mươi!
              Xin được chép lại những bài thơ của Lăng Cảnh Huy gửi đến các bạn
           đồng môn, như một lời báo tin và xin dành chút ngậm ngùi nếu mai đây
           bạn tôi trở về cát bụi...

                                                          Cần Thơ, Xuân 2010


                                         194
   186   187   188   189   190   191   192   193   194   195   196