Page 188 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 188
LÊ TRÚC KHANH 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
Thanh đã tự chọn cho mình một cách ra đi, giấu kín trong lòng nỗi
buồn thân phận như chính Thanh đã viết những dòng trong tập thơ
“Trong nỗi buồn thầm”:
Xót xa tình vẫy tay chào
Em heo hút mốt tình đầu tiễn đưa
Thì thôi mộng trả về mơ
Tôi xin vuốt mặt tôi giờ phút xa…
4.
Sáng Chủ nhật 16/9/2001, Hà Huy Thanh từ Cái Tắc ra Cần Thơ, ghé
lại nhà cũ ở đường Đề Thám. Từ đây Thanh gọi điện thoại bàn cho tôi.
Thời điểm nầy, tôi đã đi uống cà phê sáng với các đồng nghiệp Trường
THPT Châu Văn Liêm. Con gái tôi hỏi: “Chú cần gặp ba con không?”
Thanh trả lời: “Thôi khỏi, chú chỉ hỏi thăm ba con thôi”. Khi về nhà nghe
con kể lại, tôi nghĩ là một cuộc thăm hỏi bình thường vì mới gặp nhau
tuần trước, hơn nữa, lúc bấy giờ hầu như chưa có ai dùng di động nên
cũng không cách nào liên lạc, trừ khi ta ở nhà gọi hoặc nhờ một trạm
điện thoại bên đường... Thanh về Cái Tắc trong buổi sáng đó. Và tôi
cũng không bao giờ ngờ được, sáng sớm hôm sau, gia đình báo tin là Hà
Huy Thanh đã ra đi. Như vậy, người bạn thân thiết nhất của tôi (đã có sự
chuẩn bị trước) muốn gặp bạn mình để nói lời giã biệt, thế mà chỉ chậm
một bước thôi là mãi mãi chia lìa.
Trong một bài viết về chợ hoa Ninh Kiều dịp Tết, người tôi nhắc tới
đầu tiên là Hà Huy Thanh, người bạn đồng song đã sớm chia tay cùng
bao nhiêu người thân thuộc:
“Xuân nầy, tôi lại có dịp đi chợ hoa Ninh Kiều, nhưng bên cạnh là đứa
cháu ngoại vừa ở tuổi biết cảm nhận cái đẹp của hoa và cũng có hàng
trăm câu hỏi về hoa mà đôi lúc ông ngoại phải chào thua vì không có lời
giải đáp! Lại nhớ lan man về những người bạn học, trong đó có nhiều
người đã vĩnh viễn ra đi. Một đêm nào trong mùa xuân chiến tranh, tôi
và Hà Huy Thanh đã đi chợ Tết Ninh Kiều với cả tấm lòng phơi phới tuổi
hai mươi:
Ra chợ đêm chờ xem pháo bông
Bến bờ bên ấy vẫn mênh mông.
Hai thằng bạn rủ đi trên pháo
Để thấy tình yêu vẫn đẹp hồng...
191