Page 187 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 187

60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM                            LÊ TRÚC KHANH
           mới cất lại, nằm sâu trong một con đường cặp bờ sông Cái Tắc, cách chợ
           đến vài cây số. Đây cũng là nơi chúng tôi có buổi chia tay đầy lưu luyến
           với anh chị Huyền Vân Thanh - Kiều Diễm Phượng trước khi gia đình anh
           sang Mỹ định cư theo diện H.O. Nơi bán hàng của Thanh là một cái sạp
           nhỏ nằm trên lối vào nhà lồng chợ, thường chỉ bán từ sáng đến khoảng
           mười giờ hơn thì đã thưa người. Tôi nói đùa với bạn mình: “Bây giờ thì
           mầy bán hàng thay chuyện bán văn chương !”. Những hôm không có giờ
           dạy, tôi thường chạy xe từ Cần Thơ vào đây để gặp bạn mình, có lúc anh
           Mai Huỳnh Văn cũng từ Tầm Vu ra, anh Nguyễn Ngọc Bích từ Phong Điền
           tới, ghé vào góp chuyện. Bên ly cà phê “lưng chừng” thời bao cấp, chúng
           tôi bùi ngùi nhắc về bè bạn, nhắc những người đã và sắp ra đi theo dòng
           di tản, nhắc chuyện buồn vui, mưa nắng Về Nguồn - những năm tháng
           thần tiên của một thời binh lửa.
              Mùng 3 tết năm Tân Tỵ (26/01/2001), tôi và Hà Huy Thanh ngồi suốt
           buổi chiều ở bộ bàn ghế đá phía sau nhà. Nơi đây là một khoảng vườn
           trống khá rộng, cây cối um tùm. Chúng tôi có buổi gặp mặt đón Tết dù
           chỉ có hai người, nhưng thật vui khi cùng nhau nhắc về kỷ niệm. Nhắc lại
           thời học trò xanh mộng ước, có tôi, có Thanh, có đông đủ bè bạn nhóm
           Về Nguồn… và có cả cô bé láng giềng hồn nhiên, trinh trắng:
              Phiên chợ chiều quê ru tiếng thở
              Vành môi nghiêng nón lá gòn bay
              Phơi áo - em cười xanh mái tóc ,
              Mười lăm, anh đợi tháng mong ngày…
              Nhưng tất cả đã vùi chôn vào quá khứ “ký ức ngày xanh cuốn bụi
           mù”. Hai bác ba má Thanh đã quá vãng  từ lâu. Dì Mười, dượng Mười
           cũng trở thành thiên cổ. Các em trai, em gái của Thanh  là những cánh
           lục bình trôi dạt cuối trời xa. Bạn bè chúng tôi người còn kẻ mất, tựa
           như những cánh hoa sao đầu thu trong thành phố cũ. Những cánh hoa
           ấy chỉ đẹp trong giây phút phù du khi nó xoay tròn theo gió, rồi mãi mãi
           chôn vùi bên lề đường, hè phố, để hóa thân làm một hạt bụi lặng câm
           trong cái vô tình, khắc nghiệt của thời gian. Tôi và Thanh có chung mơ
           ước là lúc nào đó, tập họp được hết những người bạn cũ, không chỉ trong
           nhóm mà có cả những bằng hữu của Về Nguồn. Nhưng có ngờ đâu, buổi
           họp mặt không thành, và nơi chúng tôi ngồi chiều hôm đó, lại là nơi
           Hà Huy Thanh nằm lại vĩnh viễn từ ngày mùng 1 tháng 8 năm Tân Tỵ
           (17/ 09/2001).

                                         190
   182   183   184   185   186   187   188   189   190   191   192