Page 182 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 182
LÊ TRÚC KHANH 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
gói thuốc vấn rồi mới chia tay. Lúc nầy, chuyện làm văn nghệ thì cũng là
hồi ức mà thôi.
Cuộc sống bình lặng trôi đi, các con anh chị lần lượt có gia đình. Anh
chị sống ở ngôi nhà trong một hẻm thuộc phường Thới Bình cùng con trai
lớn là Đức Thông. Một buổi tối tháng 6 năm 2010, anh đạp xe tới nhà,
cho tôi nửa ký trà Bắc Thái. Anh kể: “Các cháu tôi ở Hà Nội rước tôi về
quê để giúp chúng nó giải quyết tranh chấp về ngôi nhà thờ tự, vì trong
dòng họ chỉ tôi là vai lớn nhất còn sống. Đi về Bắc chẳng mua gì ngoài
một ký lô trà, chia cho ông phân nửa”.
Anh nói cười lớn tiếng, rất vui vì chuyến đi thành công của mình và
hẹn tôi sáng hôm sau gặp nhau ở quán cà phê. Nhưng buổi hẹn đó không
bao giờ có, vì mới hơn 6 giờ sáng, chị Phương Giang đã gọi cho tôi “Anh
Khanh ơi, anh Uông (tên thật của anh) đã mất hồi khuya”. Anh ra đi thật
nhẹ nhàng, ngay cả chị nằm bên cạnh vẫn không hay và chỉ phát hiện
vào sáng hôm sau khi chị đi chợ về mà không thấy anh thức dậy uống
cà phê như thường lệ. Vậy là chỉ trong năm 2010, Về Nguồn đã chia tay
với ba người trong Ban thường trực: Thông Xanh, Phương Giang và Lăng
Cảnh Huy. Chuyện “sinh ký tử qui” của kiếp nhân sinh là điều bất biến,
nhưng làm sao trong lòng ta không ngậm ngùi khi nhớ về kỷ niệm một
thời qua?
Hiện nay, thì chị Phương Giang và vợ chồng cháu Đức Thông đã về
sống ở khu dân cư Hưng Phú. Các cháu Trang, Thùy, Đức Thái đều có
một mái nhà riêng. Mỗi năm tới ngày giỗ anh cũng là lần họp mặt đại
gia đình. Không chỉ chị, các cháu, mà những người thân bên gia đình
chị đều nhắc về những năm tháng anh cùng chúng tôi làm thơ, viết báo
trong nhóm Về Nguồn.
Bây giờ, thì có lẽ anh, anh Nguyễn Hữu Phương và bao nhiêu người
bạn khác đã có một cuộc đoàn viên trong ngôi nhà thơ Về Nguồn ở một
nơi không có buồn đau, hận thù, chết chóc. Và ở cõi bình yên đó, vẫn
nghìn năm thơm ngát hương phù sa ân nghĩa của một dòng sông…..
Cần Thơ, những ngày cuối năm
185