Page 180 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 180

LÊ TRÚC KHANH                                 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
           khi trực tiếp, có lúc âm thầm hỗ trợ cho hoạt động của nhóm Về Nguồn.
           Thơ Phương Giang và Nguyễn Hữu Phương thực sự chưa có nét độc đáo
           riêng, nhưng kinh nghiệm cuộc sống, cách xử thế của hai anh chính là
           điều mà các thành viên Về Nguồn cần phải học. Phương Giang tự bỏ tiền
           ra để in cho riêng anh 3 tập thơ, Nguyễn Hữu Phương là 1 tập. Trong
           thời gian thực hiện Chương trình thi văn Về Nguồn trên Đài Phát thanh
           Cần Thơ (1968-1975), cũng rất hiếm khi giới thiệu sáng tác của hai anh,
           thế mà hai anh lại chính là những nhà tài trợ ẩn danh thường xuyên để
           chương trình tồn tại qua bảy năm dài.
              2.
              Một sáng chủ nhật tháng 6 năm 1967, như đã hẹn trước, anh Phương
           Giang chở tôi bằng chiếc Honda SS 50 của anh đến nhà anh Nguyễn Hữu
           Phương ở Bình Thủy. Đó là một ngôi nhà cổ, nằm ven bờ sông. Từ cổng
           vào nhà là một lối đi khá dài được lót gạch Tàu đã không còn nguyên vẹn
           như buổi đầu vì mưa nắng, thời gian. Phía trước nhà, tiếp giáp con sông
           là một bãi cỏ trải dài, nhiều cây bông, cây ăn trái... vươn tàng lá che ánh
           nắng, mát rượi vì đã bắt đầu vào mùa mưa miền Nam. Trong gia đình
           anh Phương có rất nhiều người xuất thân trong ngành giáo dục, là những
           người làm văn học nổi danh, chẳng hạn như anh ruột của anh là anh
           Nguyễn Tài Năng trong Hưng Cổ văn đoàn.
              Ba anh em tôi ngồi cạnh chiếc bàn đá kê trên bờ sông, bàn đủ mọi
           chuyện trên đời: từ chuyện gia đình, cơm áo, chiến tranh... rồi trở lại
           chuyện của nhóm Về Nguồn. Anh Phương ao ước, ngày nào không còn
           bom đạn, anh và anh Phương Giang giã từ áo lính, anh sẽ về đây, cất một
           cái nhà sàn trên bờ sông Bình Thủy, dành cho Về Nguồn làm nơi họp mặt
           và rộng hơn, là chỗ dừng chân của bằng hữu khắp nơi. Ngày đó, chắc
           hai anh đã mỏi mòn vì bao buộc ràng trong quân ngũ. Với riêng tôi, anh
           học trò chưa bước xuống cuộc đời, những cũng bị ám ảnh triền miên vì
           bom đạn, vì bản án cho ngày mai treo lơ lửng “Rớt Tú tài, anh đi Trung
           sĩ”! Vì thế, dù cách biệt về tuổi tác, nhưng ba anh em tôi đều có chung
           niềm mơ ước về ngày đất nước thanh bình. Mơ ước đó, kết thúc bằng
           một bữa cơm đầy ấm cúng ở nhà anh Nguyễn Hữu Phương để chia tay
           mỗi người một việc. Với riêng tôi, dòng sông Bình Thủy hiền hòa, những
           chiếc ghe chèo, ghe máy ngày đêm xuôi ngược... là một hình ảnh không
           thể nào quên. Năm 1973, tôi chuyển từ Trung học Phong Phú (Ô Môn) về
           trường Trung học Bình Lạc, thì con sông Bình Thủy lại gắn bó cùng tôi
           qua mấy năm dài. Anh em chúng tôi vẫn không quên mơ ước năm nào,

                                         183
   175   176   177   178   179   180   181   182   183   184   185