Page 175 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 175
60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM LÊ TRÚC KHANH
cứ bồi hồi nhắc chuyện thơ văn, rồi chuyện áo cơm, gia đình oằn vai...
trong mùa ly loạn.
Quen biết lâu, anh tâm sự: “Tên trong khai sanh tôi là Mai Hồng Văn,
nghe buồn quá, tôi không thích chữ “Hồng”, nên tôi lấy bút hiệu là Mai
Huỳnh Văn”. Nhưng Hồng Văn hay Huỳnh Văn, thì anh vẫn luôn hiện
diện trong tôi và bao nhiêu người bạn văn nghệ thời đó, là một người anh
đáng quí. Bao giờ cũng vậy, dù đang làm văn phòng ở thời chiến tranh
ly loạn hay phải dầm mưa dãi nắng, ngược xuôi mấy mươi cây số từ Tầm
Vu đến Cần Thơ vì cơm áo, nhưng luôn đối với bạn là cả sự chân thành,
bình dị chẳng hề thay đổi.
Sau năm 1975, anh về sống ở quê nhà. Lúc bấy giờ - bạn tôi - Hà Huy
Thanh, cũng về Cái Tắc, giống như anh “Bán hàng thay chuyện bán văn
chương”. Tôi có viết cho Hà Huy Thanh trong lời ai điếu khi Thanh âm
thầm giã từ cuộc sống mang theo nỗi khổ riêng mình:
Cái Tắc- với tao là quán trọ.
Còn mầy- đâu phải chốn dung thân?
Rất hiếm hoi những lần như thế, anh Mai Huỳnh Văn từ Tầm Vu ra
chợ Cái Tắc, hội ngộ với người bạn thuở thiếu thời là anh Nguyễn Ngọc
Bích. Cũng có khi anh, Hà Huy Thanh và tôi ngồi ở một góc quán nhỏ
trong chợ Cái Tắc, bàn chuyện trên trời dưới đất để quên đi những muộn
phiền trong cuộc sống. Tôi cũng không ngờ được là một thời gian sau, hai
người bạn thân thiết ấy lại lặng lẽ ra đi.
Một kỷ niệm không thể nào quên với Mai Huỳnh Văn nữa, là trong
những năm gian khó, khi đứa con gái đầu lòng ra đời anh đã đặt tên cháu
là Mai Thị Hiền Xuân và viết tặng con một bài thơ có tựa “Thơ cho đứa
con gái nhỏ mới sanh” đầy xúc động.
…..
Con ra đời như một giấc mơ
Hiền Xuân con yêu quí
Con lớn khôn bằng sự yên lành
Không bao giờ ai gọi con đi lính
Con là con gái giữa thời buổi chiến tranh
Là đặc ân của Thượng đế
Dành cho con đó.
…….
178