Page 176 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 176
LÊ TRÚC KHANH 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
Buổi sáng ba ngồi quán cà phê
Với bạn bè lính tráng của ba
Mà nghe lòng bâng khuâng rất lạ
Ba hút một điếu thuốc
Để hình dung đôi mắt con
Đôi mắt đen hạt nhãn
Ba vắng đôi ngày là nhớ băn khoăn…..
……..
Bài thơ nầy làm theo thể tự do, đăng trên Nguyệt san Khơi Dòng
số 2, phát hành vào mùa xuân Tân Hợi 1971. Nhưng không may mắn,
cháu Hiền Xuân đã bỏ lại cha mình, bỏ lại người thân vì bạo bệnh. Giấc
mơ hồng về đứa con gái thân yêu tan vỡ. Anh vốn ít nói lại càng ít nói
hơn, đôi mắt buồn thăm thẳm và cũng ít sáng tác hơn. Phải chăng trong
muôn nỗi dằn vặt, đắng cay, lòng anh vẫn ao ước một một mùa Xuân
trong sáng, vẹn tròn mà không bao giờ có được? Năm mươi tám năm
đặt chân vào cõi tạm, anh mãi mãi ra đi từ một buổi sáng mùa đông
như anh đã viết “Mùa xuân rét mướt tôi mời tôi đi”. Bây giờ thì có lẽ
con-chim-trốn-tuyết ấy đã thực sự bay đến chốn trường sinh để tìm thấy
mùa-Xuân-vĩnh-cửu.
Tháng 3/1996, nhân kỷ niệm 100 ngày mất của anh, Hà Huy Thanh,
tôi và một số bạn bè đã góp nhặt lại sáng tác của anh để in thành một
tập thơ mỏng có tên “Thân phận tôi” gởi tặng thân hữu để gọi là chút kỷ
niệm về một nhà thơ tài hoa mà gặp nhiều lận đận. Anh sáng tác không
nhiều, chỉ khoảng trên dưới 50 bài và trong tập thơ nhỏ nầy chỉ có 23
bài mà thôi. Ở những trang cuối tập thơ, tôi đã ghi lại cảm xúc của mình
với bài viết “Những bài thơ - Một đời người”
bên cạnh 4 câu thơ điếu Mai Huỳnh Văn đầy
xúc động của anh Nguyễn Ngọc Bích.
Chuyến xe thiên cổ anh về trước
Một đóa nhân sinh đã úa tàn
Chí trai mộng lớn trong trời đất
Gói lại không đầy cỗ áo quan.
Trước sau, anh vẫn là một người sáng
tác tự do, không ở trong một bút nhóm nào.
Phần mộ nhà thơ MAI HUỲNH VĂN ở xã Thế nhưng, với bạn bè tôi, anh đã dành cho
Thạnh Hòa, Huyện Phụng Hiệp, tỉnh Hậu
Giang. (Ảnh Phan Hữu Tiếp)
179