Page 189 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 189

60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM                            LÊ TRÚC KHANH
              Rồi người bạn thân ấy cũng đã nói lời vĩnh biệt. Ngày bạn mất, lòng
           tôi đau nhói vì Hà Huy Thanh ra đi là đã mang theo  một phần đời thanh
           niên của tôi ở đất Cần Thơ. Điều đó, hôm nay tôi cũng không thể tâm sự
           với cháu mình mà chỉ giấu kín trong lòng. Rồi lại nhớ cô bé học trò mỗi
           ngày với tà áo trắng bay trên đường Phan Thanh Giản để cho ai kia cứ
           theo bước giai nhân, khoảng đường gần mà mắt thì xa diệu vợi!:
              Đại lộ và mười  lăm cột đèn
              Bây giờ nghe khoảng cách dài thêm
              Dấu chân hai đứa nhòa sương bụi
              Anh ngẩn ngơ - thời gian lãng quên…
              Cố nhân nay cũng đã là bà nội, ngoại, tóc bạc màu theo năm tháng và
           có lẽ những câu thơ vụng về chắc cũng không còn nhớ nổi  dù hồi nào tôi
           đã nắn nót từng dòng trên giấy poluer xanh để kín đáo gửi cho nàng. Mà
           thôi, nhắc làm gì cái thời hoa bướm đó. Tôi chợt ngước nhìn lên khung
           trời tháng Chạp. Quê hương tôi đang bước vào xuân với không gian bát
           ngát màu xanh, cao vời vợi như những niềm mơ ước không cùng. Lẫn
           trong cái nền xanh bình yên đó, có một vầng mây trắng phiêu bạt cuối
           trời xa, trôi rất chậm như có chút gì lưu luyến nên bất chợt trong khoảnh
           khắc dừng lại  phía vàm sông. Có phải đó là Hà Huy Thanh, là Lăng Cảnh
           Huy, là Mai Huỳnh Văn, là Huỳnh Túy Liêm… hay bao nhiêu người khác
           nữa, những người cùng tôi góp mặt trong chợ Tết Ninh Kiều mà giờ đây
           đã là “bạch vân thiên tải” ?”
              Năm năm sau ngày anh Mai Huỳnh Văn vĩnh biệt, lại đến lượt Hà Huy
           Thanh. Đã tròn hai mươi năm. Thêm một thế hệ trưởng thành và thêm
           nhiều người nữa ra đi. Điều đáng tiếc là lớp con cháu chúng tôi không ai
           nối nghiệp văn chương. Trong xu thế thời đại, khi xã hội chuyển mình phi
           mã theo đà tiến bộ của khoa học kỹ thuật, thì chuyện sáng tác thơ văn với
           lớp trẻ hôm nay hình như trở thành xa xỉ!
              Nhắc lại chuyện ngày qua mà lòng chợt bồi hồi. Có lẽ cũng như bao
           người bạn khác, Hà Huy Thanh chỉ xem trần gian là cõi tạm. Nó giống
           như hồi lần đầu về quê bạn, tôi đã viết cho Thanh:
              Cái Tắc - với tao là quán trọ
              Còn mầy, đâu phải chốn dung thân ?


                                                       Cần Thơ, tháng 12/2020


                                         192
   184   185   186   187   188   189   190   191   192   193   194