Page 17 - D:\CAP NHAT WEB\TU\2019\
P. 17

Chợ tết quê





                                                                         HUỲNH VĂN HIẾN 1

                       hững năm 1980 tôi ở  lớn làm lại. Hình như không đứa  Tựa truyện sáu chữ duy nhất có lẽ
                       xóm chợ miền quê.  nào bị rầy nếu sơ ý làm bánh hư hay  là “Tích-Phật Th  ích-Ca thành đạo”.
               NQuanh năm không mấy  rơi xuống đất phải bỏ. Ngoài làm  Con nít ngày xưa đói đọc vì mấy khi
               khi có những ngày rộn ràng. Có  bánh mướn, bà Ba hay ông bà Mười  có tiền mua truyện. Vì vậy, bọn tôi
               lẽ một phần vì thế mà những ngày  cũng tranh thủ làm cho mình. Ông  hay xin đọc ké khi truyện đang được
               cận Tết, không khí và nhiều hoạt  bà nướng bánh phồng mỳ rồi quấn  treo bán. Người bán chằng hẹp hòi
               động trở nên đặc biệt hơn.      như cái loa kèn. Bánh phồng nếp  gì mà người mua cũng không màng
                  Độ đầu tháng chạp, bà con cô  mắc hơn nên thường được cắt làm  xem truyện nào đó đã bị ai lật xem
               bác mang khoai mỳ, nếp, đường,  đôi, làm tư đem nướng. Tất cả được  trước chưa. Sau hơn ba mươi năm
               dừa khô…tới nhà bà Ba, nhà ông  để vào bịch lớn treo trước nhà bán.  những hình ảnh và lời lẽ trong mỗi
               bà Mười… để mướn làm bánh         Ngoài chợ người bán đồ Tết đông  câu chuyện như vẫn hiện diện trước
               phồng. Tầm bốn giờ sáng thì tiếng  hơn những tháng khác trong năm.  mắt tôi. Và những bài học luân lý mà
               quết bánh phồng thình thịch vang  Có những mặt hàng bán theo thời  những truyện ấy truyền đạt thì có lẽ
               lên. Càng gần Tết thì tiếng quết ấy  vụ như củ kiệu, dưa hấu… Đặc biệt  theo bọn tôi trọn đời.
               càng sớm hơn vì bà con thuê nhiều  nhất là những người bán đồ trang   Những ngày 27, 28, 29 hay 30
               hơn và ai cũng muốn kịp có bánh  trí Tết mà chị ba tôi là một trong  Tết, nhiều bà con đi nhóm chợ từ tối
               phồng ăn Tết. Tiếng quết lặp đi lặp  những người đó. Không cần quầy,  hôm trước! Bà con gánh hoa ra chợ
               lại đến gần ba giờ chiều khi nắng  cũng chẳng cần sạp, người bán đồ  Tết. Nhiều nhất là vạn thọ và nhánh
               sắp tàn để đảm bảo mẻ bánh trễ nhất  trang trí treo trên chiếc xe đạp cơ  mai. Bà con đi sớm như vậy để đảm
               trong ngày cũng kịp khô dưới nắng.  man nào là món. Họ cũng trải một  bảo mình có một chỗ bán vào sáng
               Bà con ở gần những nhà làm bánh  tấm bạt nho nhỏ rồi bày đồ bán. Lịch  hôm sau. Th  ời ấy chưa có điện, nên
               không bao giờ có chút phật lòng  lốc (block) được dán vào bìa cứng,  bà con thắp đèn dầu, chuyện trò rơm
               mà trái lại còn thấy rộn ràng hơn vì  thường có hình cây mai mà nhiều  rả. Lạ một điều là không bao giờ có
               dường như niềm vui ngày Tết là của  nhất là những diễn viên điện ảnh,  cảnh giành giật nhau, không bao giờ
               chung mà tiếng quết bánh phồng  ca sỹ nổi danh thời đó. Nhiều quyển  có một tiếng nặng nhẹ nhau vì chỗ
               đêm khuya là một phần tất yếu tạo  lịch lốc được để bán riêng cho bà  bán. Ngày cuối năm chợ nhóm đến
               nên sự rộn ràng mỗi năm chỉ có một  con “hà tiện” chỉ thay lốc chứ không  tận năm giờ chiều. Bà con ra về, rủ
               dịp ấy. Còn bọn con nít như tôi cũng  thay bìa. Ấn tượng nhất với tôi là  bỏ cái khó, cái khổ của một năm và
               mừng lắm vì sáng sáng, trưa trưa đi  những bộ truyện tranh treo tường.  nhà nhà quây quần bên mâm cơm
               phụ phơi bánh, được trả công bằng  Truyện được in trên trang giấy hình  cúng rước ông bà, nhà khá giả đốt
               những cái bánh nướng thơm phức  chữ nhật, bề ngang tầm ba tấc rưỡi,  một phong pháo đón tổ tiên về. Mọi
               và dăm ba đồng bỏ ống, đủ để dành  dài chừng hơn một thước đươc chia  người háo hức chờ thời khắc giao
               mua kẹo thèo lèo, bánh in, mứt dừa,  làm bốn khung hình màu. Bên dưới  thừa với bao nhiêu ước mơ và hoài
               vài viên pháo chuột, pháo tiểu hay  mỗi hình là phần nội dung chuyện  bão cho một năm mới mà ước mơ
               hùn lại mua bộ “bầu cua cá cọp” lắc  kể tương ứng hình đó. Mỗi phần  giản dị nhất là “mưa thuận gió hòa”.
               chơi. Cảm giác cầm cái bánh còn  chuyện kể chỉ dăm ba dòng thật   Cảnh rộn ràng đón xuân ở một
               ướt được tráng trên miếng ny lông,  súc tích. Mỗi bộ truyện gồm bốn  miền quê nghèo, vào cái thời thuần
               bưng cẩn thận tới chỗ liếp dừa khô  trang như vậy. Trên đầu mỗi trang  nông, tự cấp tự túc, giản dị mà đầm
               hoặc cái đệm, cẩn thận úp bánh, vuốt  thường là một chữ của tựa. Vì thế  ấm ấy mãi mãi là ký ức đẹp trong

               nhẹ nhàng và gở miếng ny lông ra  tên truyện thường bốn chữ như:  đời tôi. l
               vui lắm. Có khi vụng về làm bánh  Phạm- Công- Cúc- Hoa, Con- Tấm-   .................
               dồn cục và mang trở vào cho người  Con- Cám, Quan- Âm- Th  ị- Kính.   1  Khoa Ngoại ngữ


                                                          17
                                                 CÔNG ĐOÀN TRƯỜNG ĐẠI HỌC CẦN THƠ
   12   13   14   15   16   17   18   19   20   21   22