Page 16 - D:\CAP NHAT WEB\TU\2019\
P. 16

loại dây leo mà cứ đến tháng   Đến trưa, khi nắng đã
       mười âm lịch, tía phải lặn lội  lên khỏi tầm mắt thì công
       đến tận giàng Bà Bầu để bứt  việc dọn mộ đã hoàn tất. Tía   >>>            TẢ N MẠ N
       về bó sương sáo sau khi phơi  dắt tôi đến nhà cậu Hai, một
       khô. Dây mây lớn cỡ ngón  người bà con xa bên bà nội
       tay út nhưng dẻo dai và chắc  để chuẩn bị mâm lễ cúng vái.
       chắn đến độ bó sương sáo  Tôi còn nhớ như in đôi mắt   Bão quê
       nặng gần trăm kí mà chẳng  đỏ hoe và lời nói xót xa của
       hề hấn gì. Nhưng cái tôi thích  tía với cậu Hai:
       nhứt ở loại dây này là những   - Tui định ráng làm lại                           THANH THẢO  1
       chùm trái xanh nhạt to bằng  mấy ngôi mộ. Tính lâu rồi
       hột gòn, hột tiêu. Ngày trước,  mà tới bây giờ chưa làm nổi.                  Tặng người bạn Miền Trung
       bọn trẻ chúng tôi thường làm  Để ông bà mình lạnh lẽo            ơi đây mùa này đang vào tiết lập đông.
       những chiếc ống thụt mà  như vầy thiệt tui ái náy lắm,           Đường phố rộn ràng đủ sắc màu áo
       những cây súng bằng tre này  anh Hai à!                 N ấm. Chiều tan trường về ta thơ thẩn
       có thể bắn những trái mây    Mới đó mà đã mười mấy       đạp xe qua con đường nhỏ, nghe vọng từ miền
       văng xa hàng chục mét kèm  năm tôi không về tảo mộ. Tôi   xa cơn bão đổ về.
       theo những tiếng nổ to như  vẫn chưa giúp tía hoàn thành    Ôi bão quê!
       pháo chuột. Chúng tôi dùng  tâm nguyện xây lại ngôi mộ      Miền quê mới ngày nào gió Lào rát mặt,
       chúng để chơi đánh trận và  đàng hoàng cho nội. Gió      sao giờ đây không tìm ra đường chia cắt nước
       dĩ nhiên là nếu để tía thấy  xuân ùa về len vào kẹt cửa   – trời. Gió từng cơn lùa vào mái tóc, ta nhắm
       thì chúng tôi chắc chắn sẽ bị  phòng trọ. Nắng chiều chênh   mắt tưởng mình bơi giữa bão nổi quê nhà.
       roi vào đít. Tía sợ những quả  chếch trong tiếng trống mời   Nghe thương cha chưa kịp đóng lại chiếc bàn
       mây xanh có mùi hăng hắc  gọi của mấy chiếc xe bán dạo   học cho em, lũ đã về cuốn chiếc bàn trôi mất.
       cay cay này sẽ  bắn vào mắt...  đầu lân. Mùa tảo mộ lại về.   Thương mẹ hiền suốt một đời chật vật, cam
          Chẳng mấy chốc những  Tết chỉ còn đếm từng ngày và    sai mùa chưa kịp hái, gió đã về dập tơi tả trên
       sợi dây mây và các lọai dây  mùi Tết theo gió xuân nắng   cành. Ta thương em tuổi vừa chớm mộng, mắt
       leo đã được cuộn lại thành  ấm đang lấn dần không gian
       một đống. Những loại cây  lạnh lẽo. Giờ này chắc tía     chưa kịp xanh môi chưa kịp thắm đã nghiêng
       nhỏ và cỏ dại trên mộ và  đang chuẩn bị dao, búa và      vai cùng bao người gánh cơn giận của đất  trời.
       xung  quanh  cũng  được  đánh quai chèo để chờ tôi về       Thủy Tinh ơi! Người chậm chân nên đời
       nhanh chóng nhổ bỏ. Những  tảo mộ như bao lần. Tết này   đời ôm hận, mùa mỗi mùa dâng nước đánh
       tán cây rậm rạp được mé  tôi nhất định sẽ về quê tảo     Sơn Tinh. Dù ức lòng bởi cha nàng phân xử
       sạch. Những ngôi mả lạng  mộ. Tôi đã dành dụm và lần     trọng khinh, nhưng sao nỡ để dân lành đói
       âm u biến thành một khu mộ  này tôi sẽ giúp tía thực hiện   rét. Còn đâu bữa cơm nghèo đầm ấm dưới
       thoáng đãng, sạch sẽ. Dọn  mong ước. “Th  ằng con trai   mái tranh, còn đâu mùa hái cam mẹ chắt
       đến ngôi mộ nào tía cũng  út của tía nhất định sẽ về,    chiu chờ đợi, còn đâu ước mơ vào đại học
       giải thích cho tôi biết đó là  sẽ làm lại ngôi mộ cho nội!”   của em ta…
       mộ của ai và vài sự kiện mà  Tôi nắm chặt tay rồi nhìn ra   Rồi đông cũng sẽ qua. Và xuân đến.
       tía còn nhớ hoặc nghe kể lại  đường phố đông đúc, hối    Quê mình có còn cành hoa nào để đón
       về ông bà họ hàng. Tía bảo  hả. Tâm trí tôi chợt hiện lên   Tết không em? Ngày mai ta sẽ gửi về ngoài
       các mả lạng ở đây đều là ông  hình ảnh chiếc xuồng nhỏ   ấy cho em một đoá mai nở sớm, như chút
       bà họ hàng bên bà nội nhưng  lướt đi trong nắng sông ấm   nắng vàng sưởi ấm hồn quê. Ngày đông sẽ
       vì chiến tranh người chết,  áp hơi xuân và ánh mắt tía   không còn lê thê bão nổi, vườn  cam nhà
       người đi biệt xứ nên không  hạnh phúc nhìn tôi đang      sẽ kết trái vàng ươm,
       còn ai coi sóc. Tôi không  tập lại những đường chèo      và em sẽ ấm lòng ước
       nhớ hết các ngôi mộ nhưng  của quê  hương sông nước.     mơ một ngày vào đại
       mộ của ông cụ, bà cụ và bà  Xa xa, tiếng hò của gái miền   học… l
       nội thì tôi nhớ rất rõ. Những  Tây toả lan trong gió xuân
       câu chuyện về họ cứ như là  hây hẩy mát rượi như mời
       những huyền thoại mà giọng  gọi một kẻ tha phương ngày

       kể trầm trầm, buồn buồn của  Tết quay về.l
       tía như khiến tôi lạc về một
       thời quá khứ.                                                    1. Khoa Khoa học Xã hội và Nhân văn
       1. Khoa Khoa học Xã hội và Nhân văn
                                                          16
                                                 CÔNG ĐOÀN TRƯỜNG ĐẠI HỌC CẦN THƠ
   11   12   13   14   15   16   17   18   19   20   21