Page 92 - Chuyến đi biền biệt
P. 92

Chuyến Đi Biền Biệt                                                Nguyễn Hồng Dũng


          anh An và chị Ba yêu thương nồng nàn, nhưng lỡ chị Ba
          gây một lỗi lầm nào đó khiến anh An trở nên tức giận,
          không bao giờ tha thứ chuyện sai phạm này thì quả thật
          là anh An không yêu chị Ba đúng nghĩa, hoặc anh An chỉ
          biết yêu cái bản ngã của anh An nhiều hơn mà thôi. Cho
          dù những dịp lễ tình nhân đầy màu sắc của hoa hồng,
          thiệp đỏ, hay những bữa ăn thịnh soạn dâng tặng cho
          nhau  cũng  không  so  được  với  cử  chỉ  tha  thứ,  vui  vẻ
          không nhắc lại lỗi lầm, xả bỏ những gì mà kẻ khác làm
          ta bị tổn thương.
                 Không những lỗi lầm hãy cố gắng quên đi, đừng
          chất chứa, đừng câu mâu nhắc đi, nhắc lại, xả bỏ những
          chuyện vặt vảnh để tiến bước lên con đường yêu thương
          mà ngay cả những chuyện thi ân bố đức cũng không nên
          lưu giữ, gặp ai cũng khoe khoang, nhắc nhở. Câu chuyện
          vua Lương Võ Đế hội kiến với đức Bồ Đề Đạt Ma là một
          thí dụ. Trong cuộc sống hàng ngày có câu chuyện một vị
          ân nhân đứng ra bảo lãnh cho một gia đình H.O từ Việt
          Nam sang định cư tại Hoa Kỳ, dù là tấm lòng chân thật
          và đầy tình thương nhưng ông ta cứ rêu rao vì nhờ mình
          bảo trợ nên mới được qua Hoa Kỳ. Một vài lần thì vui
          vẻ, ba bốn bận cũng cam lòng nhưng cứ nhắc đi nhắc lại
          thì có chuyện lớn xảy ra. Cuối cùng gia đình ông H.O đó
          cảm thấy “bị mang ơn” và không bao giờ thấy quý ông
          xuất hiện song hành nơi công cộng. Do đó, Luận Bảo
          Vương Tam Muội có câu rằng: “xem thi ân như đôi dép
          bỏ, lấy sự xả lợi làm vinh hoa” thật là thậm thâm vi diệu.
                 Các tôn giáo lớn trên thế gian đều xiển dương tinh
          thần tha thứ. Trong “bốn tâm rộng lớn” của Phật giáo thì
          đức hạnh của từ, của bi, của hỷ và của xả được tuyên
          xưng. Trong Thánh kinh của Kitô Giáo thì “Xin Cha tha
          nợ chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng

                                                                  92
   87   88   89   90   91   92   93   94   95   96   97