Page 135 - Me Toi
P. 135

-  Em phục anh thật…! Anh coi mạng sống anh nhẹ quá. Anh nhớ rằng đây là Việt
                   Nam chứ không phải Mỹ…!
               -  Nhưng anh có làm gì đâu.
               -  Anh không làm gì cả, nhưng họ vu cho anh thì anh nghĩ sao? Anh đang ở trong cái
                   cũi của Cộng Sản, anh biết không?

               Tôi đưa mắt nhìn quanh để tìm anh tài xế.
               -   Anh xin lỗi…  Anh tài xế đâu rồi em? Tôi hỏi.
               -   Em nhờ anh ta lái xe đi tìm anh rồi.

               Tôi cười để trấn an Mỹ Thanh và nói .
               -  Trời ơi… Xứ này là của anh mà, anh làm sao mà lạc cho được…!

               Mỹ Thanh nguýt tôi thật nhanh.
               -  Em không sợ anh lạc, nhưng em sợ họ lôi anh vào Công An anh biết không?
               -  Thôi cho anh xin lỗi đi. Đừng làm những người chung quanh nhìn mình kỳ cục lắm
                   đó.
               -  Nhưng lần sau đi đâu anh phải cho em đi theo…
               -  O.K. Thôi chúng mình đi ăn cơm tối.
               -  Ồ…! Mải lo cho anh em quên cả đói.

               Sau  bữa ăn tối tại nhà hàng trong khách sạn Thắng Lợi, tôi dẫn Mỹ Thanh ra khỏi cổng
               khách sạn rồi rẽ trái trên đường Phan Chu Trinh.

               Mỹ Thanh nhìn tôi ngạc nhiên hỏi.
               -  Trời tối rồi…! Bộ anh muốn vào nhà thờ nữa à.

               Tôi lắc đầu.
               -  Không, anh muốn dắt em đi một vòng quanh đây thôi.
               -  Anh à, em thấy anh thay đổi rất nhiều khi anh về Ban-Mê-Thuột đó nghe…! Sao anh
                   lạ vậy?

               Tôi ôm vai Mỹ Thanh và dìu nàng đi trên lề đường Phan Chu Trinh và nói nhỏ bên
               nàng.
               -  Vậy à, anh có thay đổi gì đâu.
               -  Dao sắc đâu có gọt được chuôi…! Anh đâu có biết anh ra sao!

               Tôi cười nhẹ bên tai nàng và kể.
               -  Con đường này nếu đi thẳng sẽ đi qua cổng trường Tiểu Học của Nữ Tử Bác Ái Vinh
                   Sơn, Tòa Giám Mục rồi tới Xóm Đạo. Anh có nhiều bạn sống ở Xóm Đạo trước năm
                   75, nhưng bây giờ không biết chúng nó ra sao…! Nếu có thời gian anh sẽ vào Xóm
                   Đạo tìm tụi nó.

               Mỹ Thanh nhìn tôi.
   130   131   132   133   134   135   136   137   138   139   140