Page 133 - Me Toi
P. 133
Chợt Quang đứng dậy bắt tay tôi, sau khi hắn nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay.
- Tao phải đi rồi…! Mày cố giữ lấy cái xác của mày để chờ tao về uống bia. Cái Ðài
Kiểm Báo này dễ bị pháo kích quá chừng…!
Tôi nhìn Quang.
- Mày đi bằng an…! Nhớ ghé tao mỗi lần mày về thăm hai bác nghe mày.
- Ừ.
30 năm tôi và Quang xa nhau, đời lính chiến mỗi thằng một ngả, nhưng chúng tôi đều
có những ưu tư như nhau, đó là cái chết bất ngờ sẽ xẩy ra cho tôi hoặc nó. Tuổi trẻ
chúng tôi là thế, sống nay chết mai. Tuổi trẻ như bụi bay tung trong gió lốc rồi biền biệt
không về.
30 năm chỉ một lần gặp gỡ trong tình cờ. 30 năm may mắn được ngồi bên nhau vài
tiếng đồng hồ, được uống với nhau vài chai rượu cay, được nói với nhau vài lời thăm
hỏi rồi vội vã chia xa, cái chia xa xé lòng để đến hôm nay tôi vẫn nhớ. Quang đi ngày
ấy rồi gãy cánh tại Tây Ninh bằng một trái phá đạn thù pháo vào chỗ nó đang đổ quân
cứu viện.
Tôi đã trốn tránh không tới thăm nó lần cuối, vì tôi sợ tiếng khóc của mẹ nó, tôi sợ nhìn
thấy cảnh vợ nó mang thai sắp sinh nở ôm bụng khóc, và tôi sợ rằng tôi sẽ khóc như
tôi đã khóc Long ngày nào. Tôi lái xe tới nhà nó nhưng đậu ở ngoài cổng nhìn vào cho
tới khi tôi nhìn thấy đứa con của chị Dung ba tuổi với tấm khăn sô mới mang tang cậu
quấn trên đầu chạy ra sân. Tôi vội lái xe thật nhanh bỏ đi với nước mắt đầm đìa thổn
thức…!
Nghe đâu con g ái c ủa Quang mồ côi cha từ thủa bào thai mấy tháng, nay đã lớn lên
thành tài nơi xứ lạ. Thôi đó cũng là niềm an ủi cho Quang ra đi không một lời trăn trối
cho vợ con để bước vào thế giới không hận
thù miên viễn.
Bây giờ những dấu tích kỷ niệm trong phi trường L19 đã không còn bởi xây cất mới đã
phủ lên những đau xót chiến cuộc thủa nào. Tuy nhiên, tôi vẫn hình dung được những
xác người lính trẻ đã được kéo xuống từ trên sàn của những chiếc trực thăng H34, hay
UH1B có dấu hồng thập tự mỗi lần tôi lái xe qua cổng gác để vào Đài.
Tôi vẫn mường tượng thấy những chiếc poncho bọc xác rỉ máu tươi nhỏ xuống đất, và
tôi vẫn còn nghe đâu đây những tiếng khóc thảm sầu của những người vợ lính biết tin
chồng tử nạn đang ngồi chờ bên ngoài trạm gác để nhìn xác…
Tôi đã không còn nghe tiếng pháo trận vọng về chiều nay. Tôi cũng không còn nhìn
thấy lá quốc kỳ vàng ba sọc đỏ trên ngọn trụ cờ của Đài Kiểm Báo Paramid 621 như
ngày xưa. Tất cả đã đổi thay. Tất cả đã đổi chủ mà tôi chỉ là người khách trở lại với
những xót đau gậm nhấm một đời, những buồn tủi chợt về cho tê tái tuổi xuân vội đui
chột và đã đi qua. Bạn bè vắng bóng trong khi tuổi đời chồng chất thêm cao, yêu