Page 138 - Me Toi
P. 138

Mỹ Thanh nhìn tôi ngạc nhiên hỏi.
                                                                  -  Anh không  định về thăm bác Khoa
                                                                      và chị, em của anh  ở Trần Hưng
                                                                      Đạo hả?
                                                                  -  Có chứ, về tới  đây là phải về xóm
                                                                  cũ…

                                                                  Mỹ Thanh kéo tôi qua đường khi chúng
                                                                  tôi vừa chạm  đầu  đường Ama Trang
                                                                  Long  để về khách sạn, trong khi sóng
                                                                  mắt tôi chợt chạm phải bóng  đen nổi
                                                                  đậm trong màn sương tối của chiếc
                                                                  tăng 54 giữa bùng binh Ngã Sáu.  Đèn
                                                                  đường không  đủ sáng nên cột trụ
                                                                  chống đỡ chiếc xe tăng đã lẫn vào tối
                                                                  và chỉ còn bóng đen của chiếc T54 hiện
                                                                  rõ giữa không gian. Đầu chiếc xe tăng
                                                                  nhô lên, lá cờ quất gió trong bóng tối và
                                                                  mây xám đậm trên nền trời trăng sớm
                                                                  mờ nhạt của sương chiều muộn. Chiếc
                                                                  xe tăng trước mắt tôi như ma quái trôi
                                                                  nổi như muốn phóng thẳng tới  để
                                                                  nghiến nát Nhà Thờ Chính Tòa, trong
                                                                  khi tháp chuông nhà thờ yên lặng như
                                                                  hiên ngang chống đỡ sức mạnh của đôi
               xích sắt, và như thách đố họng súng trọng pháo đang như muốn nhả đạn…!

               Tôi rùng mình với một ý nghĩ vừa chợt tới “chẳng lẽ lại có cuộc chiến tranh giữa thần
               thánh và ma quái xảy ra hằng đêm như hình bóng chiếc xe tăng và tháp chuông kia
               sao…!”

               Mỹ Thanh giật mạnh tay tôi, nàng hỏi.
               -  Anh làm gì mà đứng chết trân ra vậy? Anh ngó gì mà mê man như mất hồn.
               -  Anh đang ngó thấy một cuộc chiến rất lạ lùng trong trí tưởng tượng.

               Mỹ Thanh ngạc nhiên hỏi.
               -  Ở đâu?
               -  Ở ngay đây.
               -  Thôi cho em xin đi… Từ khi anh về  tới Ban-Mê-Thuột, anh lúc khờ lúc khạo… lạ
                   thật…!

               Tôi cúi xuống nói nhỏ với nàng.
               -  Em thử đứng ở chỗ của anh rồi nhìn xéo từ bóng đen của chiếc xe tăng tới tháp
                   chuông Nhà Thờ Chính Tòa em sẽ thấy.
   133   134   135   136   137   138   139   140   141   142   143