Page 143 - Me Toi
P. 143

-  Anh là Chính Cái Bang, hồi đó anh ăn mặc bê bối, đầu tóc bù xù và mặt có chút
                   mụn. Chính em của Trung là Chính Ghèn, mắt hắn lúc nào cũng như có ghèn, Chính
                   Công Tử vì nhà nó ở ngài phố, và Chính Hô.
               -  Chắc răng anh chàng này hô. Mỹ Thanh cướp lời.
               -  Phải. Sau này nó là trung úy Thiết Giáp. Đi trận Hạ Lào về may mắn mất một cánh
                   tay…! Đời lính thật bạc bẽo không bao giờ có được ngày mai… Nhọc nhằn lính chịu,
                   sung sướng tướng hưởng…!

               Mỹ Thanh nhìn tôi lắc đầu.
               -  Anh lại thở dài rồi…!  Sau khi về Ban-Mê-Thuột em thấy anh nóng lạnh bất thường.
                   Tại sao vậy?

               Tôi bùi ngùi nhìn nàng.
               -  Anh tưởng rằng quên, nhưng thật tình không quên được những thằng bạn xưa…! Kỷ
                   niệm như trái phá nổ trong trí anh và gợi lại quá nhiều những mấu chốt rong chơi,
                   yêu thương giận hờn ngày cũ…! Anh nhớ tới chúng nó…!  Không biết bây giờ chúng
                   ở đâu, ra sao?

               Mỹ Thanh giật tay tôi, và chỉ vào những sạp trái cây trên lề đường Quang Trung và trên
               khu Tia Sáng cũ.
               -  Anh tài thật… Gần ba mươi năm mới về lần đầu mà biết đích xác nơi bán trái cây…!

               Tôi trố mắt ngạc nhiên nhìn theo tay chỉ của Mỹ Thanh và như người bị hụt chân bước
               xuống vũng bùn.
               - Nó đã thay đổi rồi em…! Rạp hát LODO bây giờ đã là nơi dùng để giữ xe. Nhà sách
                   Tia Sáng và tiệm ăn Vĩnh Thuận cũng không còn. Anh còn phát giác rằng cả khu chợ
                   cũng đã được tu sửa và xây cất lại.

               Kỷ niệm của tôi một lần nữa lại bị rối loạn vì sự thay đổi này. Ngày xưa tôi thường mua
               sách tại Tia Sáng. Ði coi phim cao bồi trong rạp Lô Ðô. Ăn cơm tấm bì, uống cà phê và
               đấu láo chuyện thời sự năm châu với bạn bè tại tiệm ăn Vĩnh Thuận bên cạnh Tia Sáng.
               Nơi đây là điểm hẹn của tôi với bạn hữu suốt thời tuổi trẻ, và kéo dài tới khi đứa nào
               cũng nặng gánh nợ đời, vợ con và áo trận ba lô. Có khi chúng tôi gặp nhau trong bất
               ngờ giữa buổi chợ đông, thế là kéo nhau vào Vĩnh Thuận ngồi hàng giờ để chuyện trò,
               nhắc lại tên những thằng bạn cũ, và đếm ngón tay xem thằng nào đã ra đi trong khói
               súng đạn thù…!

               Tôi đứng trước chỗ giữ xe (rạp hát Lô Ðô cũ) dáo dác ngó quanh trong khi Mỹ Thanh
               đang lựa mấy trái táo, cam nhập cảng. Lòng tôi chùng xuống trước cảnh đổi đời mà
               cảm thấy như một cơn mê. Dân buôn thúng bán bưng bầy la liệt vài bó rau, dăm trái
               cà, thậm chí có người chỉ ôm khư khư một con gà và kiên nhẫn ngồi phệt bên chỗ dơ
               bẩn để bán con gà lấy tiền mua gạo.
   138   139   140   141   142   143   144   145   146   147   148