Page 142 - Me Toi
P. 142

-  Tin trên khu chợ là sạp gạo của mẹ, và gần mẹ là sạp gạo của má anh Nhuận anh
                   thằng Giảng. Nếu đi sâu vào trong chợ khu tạp hoá sẽ gặp quán của bác Tâng má
                   thằng Trần Văn Hương em chị Dung anh thằng Trần Văn Hồng.
               -  Anh nhớ nhiều quá hả…!  Mỹ Thanh ngắt lời tôi.
               -  Nhớ chứ, anh là thổ địa khu chợ này mà…

               Tôi miên man kể tiếp.
               -  Chị Dung có quán may  ở  kề sau tiệm sách Tia Sáng. Hồi còn  đi học với thằng
                   Hương, anh tới nhà bác Tâng hoài, và được chị Dung thương anh hơn là hai thằng
                   em của chị ấy. Chị Dung may đồ cho anh mỗi dịp Tết.
               -  Chị Dung ở Omaha mà anh cứ gọi là Dung Phú Lồi phải không?
               -  Phải, vì chị ấy lấy anh Phú. Anh Phú thì mắt hơi lồi một tí ở Suối Đốc Học. Bạn của
                   anh ấy gọi anh ta là Phú Lồi, cái tên quái gở này theo anh tới Mỹ luôn.
               -  Tại sao mấy anh cứ kiếm những tên kỳ khôi đặt cho nhau vậy? Mà dường như ở bất
                   cứ trường nào cũng có cái tập quán kỳ quái này…!

               Tôi nhìn Mỹ Thanh gật đầu.
               -  Dĩ nhiên rồi, nếu không khó mà nhận ra nhau khi gọi tên. Chẳng hạn trong lớp học
                   có tới bốn thằng Chính. Các bạn anh bèn đặt cho mỗi thằng một tên dựa theo sự
                   đặc biệt của mỗi thằng, để khi nhắc tới tên húy này là sẽ biết thằng nào.
               -  Anh là Chính gì? Mỹ Thanh liếc xéo tôi bằng nét tinh nghịch trong  ánh mắt.
   137   138   139   140   141   142   143   144   145   146   147