Page 146 - Me Toi
P. 146

N OÃ I  B AÊ N  K H O AÊ N



               Mỗi năm cứ vào mùa nắng lòng tôi lại chùng xuống nhìn những con bướm vàng
               (Monarch) có vài chấm đen trên cánh tụ lại từng nhóm trên đất ẩm rồi cất cánh bay về
               hướng bắc, khi thời tiết nóng của mùa hè Cali trở lại. Những cánh bướm vàng chấm
               đen như những hồn thu chao đảo trong không gian rồi mất hút trong nắng trưa. Thân
               bướm yếu ớt cách mỏng nương gió bay về hướng bắc, và chắc chắn chúng không biết
               còn được bao nhiêu con có khả năng bay về miền đất quê xa xôi ngàn trùng yêu dấu!

               Ấy vậy, chúng vẫn thản nhiên tung cánh, vẫn hợp quần và hiên ngang coi cuộc hành
               trình có nhiều gian nguy của gió bão mưa sa, và có nhiều đổi thay bất ngờ của cuộc
               sống. Vài con bướm có thể bỏ xác giữa đường như một thách đố cho kiếp sống mong
               manh, và những con bướm khác sau khi đã tới nơi mộng ước cũng chắc gì còn đủ sức
               để vươn lên, hay cuối cùng lại bỏ xác nơi quê hương mà chúng hoài vọng bay về, để
               ngửi được mùi đất xưa cho dù xác đã cỗi và cánh đã tàn…!

               Nhìn vào những con bướm Monarch lần lượt bốc cánh bay, lênh đênh và chập chờn
               trong gió nhẹ, tôi sực nhìn vào đời tôi đã ba lần tỵ nạn Cộng Sản. Lần thứ nhất bỏ làng
               Thành Lập, Hà Đông. Lần thứ hai bỏ Hà Nội và lần cuối đứt đoạn lìa quê làm thân phi
               xứ. Mỗi bước tôi chạy thoát sự nguy hiểm trong gang tấc để giữ lại đời sống khỏi gông
               cùm Cộng Sản, là dường như tôi xa dần nơi thân yêu quê nội. Mỗi lần chạy, tôi đều vội
               vàng bỏ lại người thân, bỏ tất cả những ước mơ vàng son đã xây dựng, để quơ vội
               những kỷ niệm nỗi nhớ mang theo làm hành trang cho đời mình với hai bàn tay trắng.

               Bây giờ là cuối năm Ất Dậu. Ba mươi năm tôi đã xa Ban-Mê-Thuột, miền đất đỏ phì
               nhiêu mà tôi đã lớn lên với mộng tuổi trẻ giữ nước, vui sông hồ, nhưng nghiệt oan
               không ngờ tôi đã nửa đời làm thân tầm gửi.

               Tôi đã bỏ lại sau lưng bụi đỏ tung mờ theo lốc xoáy trong nắng ấm, hương hoa cà phê
               trắng xoá trên đồi, rừng mai bên sông gần Cầu 14 với những cành đẫy nụ hoa vàng
               mỗi độ xuân về, và chỉ còn lại trong hồn tôi tiếng nước đổ của thác Draylinh ầm ầm réo
               gọi xôn xao trong những mùa mưa lũ.

                       Quê nhà em về, hoa mai hoa mận nở
                       Xứ lạ anh đi, ngõ vắng pháo trong lòng

               10 tuổi tôi đã lìa làng Thành Lập trong cơn bão lửa chiến tranh giữa Việt Minh và thực
               dân Pháp, trong khi làng tôi đang bị bom đạn từ mọi phía đổ vào. Tôi bỏ lại phía sau
   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151