Page 151 - Me Toi
P. 151

-  Định mệnh là gì hả ông nội? Thằng con trai lớn của em trai tôi giơ tay hỏi ông.

               Cha tôi quơ tay.
               -  Dài dòng văn tự để giải nghĩa lắm cháu à. Các cháu dòng máu Việt da vàng mũi tẹt,
                   ăn cơm Mỹ, học tiếng Mỹ làm sao hiểu nổi thế nào là định mệnh. May lắm là ở với
                   ông bà, ông bắt nói tiếng Việt nên các cháu mới nói được tiếng Việt như hôm nay.

               Có tiếng xì xào ở cuối sân lẫn với tiếng cười nhỏ:
               -  Ông không biết nói tiếng Anh.

               Cha tôi nghiêm nghị nhìn về phía có tiếng nói nhỏ vừa phát ra.
               -  Cháu nào nói rằng ông không biết nói tiếng Anh? Đúng, ông già rồi không học nữa,
                   nhưng tiếng mẹ đẻ của ông, ông vẫn nhớ và nói như nói với các cháu bây giờ. Ông
                   là người Việt Nam. Các cháu là người Việt Nam phải nói tiếng Việt Nam. Đừng quên
                   dòng dõi mình. Người mà quên dòng dõi mình chỉ có Việt Minh Cộng Sản mà thôi…!

               Tôi chợt nghĩ tới bài báo viết trên báo Mercury New với cái tựa “Người không có quốc
               gia”, tôi đã đọc lâu lắm rồi nên không nhớ tên tác giả. Đại khái cô ta viết, cô ta là thế
               hệ thứ bốn trong một gia đình gốc Nhật, dĩ nhiên cô ta đã sanh ở Mỹ và tiếng Anh là
               tiếng mẹ đẻ. Cô ta có bằng Ph. D., tuy nhiên, điều làm cho cô ta tự ái là mỗi lần cô ta
               tiếp xúc với đám đông bạn bè, sẽ có vài người không coi cô ta là người Mỹ, vì cha mẹ là
               người Nhật nên vóc dáng cô ta hoàn toàn là người Á Ðông và nếp sống ảnh hưởng cha
               mẹ.

               Có vài người bạn đã hỏi cô ta trong sự ngạc nhiên của họ, nhưng không có ý kỳ thị:
               -  Ồ, sao chị nói tiếng Anh rành rõi quá vậy?
               -  Chị sang Mỹ bao lâu rồi?

               Cô ta luôn trả lời với họ:
               -    Tôi là người Mỹ.

               Sau câu trả lời này, những người hỏi cô đều nhìn cô bằng cặp mắt nghi ngờ và mở
               miệng xin lỗi.

               Cô ta đã suy nghĩ mãi về vấn đề này và quyết định quay về Nhật làm ăn, nhưng khi về
               Nhật cô ta lại không hòa nhập được với xã hội gốc rễ của cô, chỉ vì cô không nói được
               tiếng Nhật, và cũng không hiểu được cái cười tiếu lâm của người Nhật châm biếm sâu
               xa ra sao! Cuối cùng cô ta phải trở lại Mỹ và viết bài “Người không có quốc gia”. Cô ta
               đã kết luận như sau: Tôi là người buông rơi gốc rễ và không nơi nào chấp nhận tôi trên
               quê hương của họ.

               Tôi nhìn cha, rồi nhìn đàn cháu mà lòng chợt thấy băn khoăn, cái đau của kẻ mang kiếp
               sống tạm xứ người, và chấp nhận được xã hội bản xứ đồng hóa. Mãn nguyện được là
               công dân của người khác giống chỉ vì hai chữ “tự do”, có nhà không thể ở, có nước mà
   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156