Page 152 - Me Toi
P. 152
phải lưu vong! Ôi hai chữ “tự do” oan nghiệt để kẻ cùng nòi giết lẫn nhau rồi xô nhau
ra biển Ðông…!
Tôi thầm nghĩ những đứa cháu đang ngồi trước mặt, mai đây con cháu chúng nó cũng
sẽ có đứa quên nguồn, cũng sẽ lại là người không có quốc gia như cô gái Nhật kia…!
Bỗng cha tôi cười từ tốn sau khi uống hớp trà, chỉ tay về phía tôi, và nhìn các cháu, nói
tiếp.
Thôi ông làm thí dụ là cháu sẽ hiểu ngay.
- Bác của con là một thí dụ. Này nhé bà của các cháu đang có bầu, nhưng vẫn vác
cuốc ra ruộng khoai, vì ở quê phải khó nhọc mới có ăn, ai ngờ đau bụng sinh ra bác
của các cháu ở ruộng khoai.
Sự giải thích hai chữ “định mệnh” bằng thí dụ đơn giản này đã làm cho lũ trẻ càng
không hiểu gì, chúng nhìn tôi cười phá lên làm rộn cả sân sau. Cha tôi ra dấu cho đàn
cháu yên lặng rồi ôn tồn kể.
- Bác của các cháu sinh trên luống khoai, được hai tuổi thì gặp năm đói Ất Dậu, rồi
chiến tranh mấy chục năm, bác của các cháu vẫn sống nhăn ra. Ông nói sơ sơ như
vậy thôi nhá, khi lớn các cháu sẽ hiểu mà… sẽ hiểu nhiều hơn…!
Cha tôi nghỉ để nhắp thêm ngụm trà nguội, rồi cha tôi kể tiếp.