Page 155 - Me Toi
P. 155
- Ấy, con quên rồi sao…? Các em con còn ở bên Việt Nam, dân Việt mấy chục triệu
người đã và đang ngất ngư vì đói! Làm cực nhọc cả ngày không mua nổi chén gạo!
Con phải nhớ tới dì Chúc và gởi tiền cho dì ăn Tết nghe chưa. Dì con khổ vì các con
đó.
Tôi rưng lệ nhớ tới dì, em mẹ tôi. Dì đã không lấy chồng và ở bên mẹ để lo cho các
cháu trong thời loạn ly khi cha tôi biệt tích trốn chạy Việt Minh và thực dân Pháp.
Năm 1954 dì cũng muốn theo mẹ ra đi, nhưng bà ngoại già nua không thể đi được, nên
dì đã khóc mấy đêm trước khi cha mẹ tôi bỏ làng ra đi. Dì ở lại Miền Bắc để lo cho bà
ngoại, nhưng đã bị Cộng Sản ép dì phải lấy người thương binh Cộng Sản như một ân
huệ lấy chiến sĩ làm chồng, và từ đó đời dì lại phải mang thêm một gánh nặng, mẹ và
người chồng thương binh bất đắc dĩ không yêu thương.
1995, nghe lời cha, vợ chồng tôi mua vé máy bay về Việt Nam ăn Tết và thăm quê nội.
Trước khi mua vé máy bay tôi rất hồ hởi và nôn nao muốn được nhìn lại Việt Nam sau
20 năm tôi tha phương tỵ nạn, và quê nội sau hơn 50 năm mịt mờ trong trí nhớ, nhưng
khi cầm hai vé máy bay lòng tôi như chùng lại. Tôi để mặc Mỹ Thanh sắp xếp những
thứ cần thiết cho một chuyến đi về nơi tôi mong ước từ mấy chục năm, nhưng khi đã
có thể thực hiện được lòng tôi bỗng chốc dửng dưng nguội lạnh, cái nguội lạnh như
một kẻ đang dự định chuyến du lịch thăm phong cảnh ở nơi không phải quê hương
mình, và chẳng đặng đừng phải đi.
Tôi không muốn trở lại Việt Nam…! Không phải tôi muốn vất đi tất cả dĩ vãng, và chối
bỏ chính mình. Không phải tôi đã thật sự thay lòng đổi dạ để quên đi quê hương, và
anh em tôi đang nghèo đói, nhưng trước mặt tôi đã sừng sững cái nhà tù khổng lồ cả
nước, cái nhà tù mà tôi cùng với mấy triệu dân Việt hải ngoại đã cố gắng chạy thoát
trong gang tấc.
Đã có bao nhiêu người vượt biển, đi bộ qua những hiểm nguy mất xác trên biển cả
mênh mông và rừng hoang đầy thú dữ, để kẻ mất vợ, người mất chồng, và cha mẹ,
con cái phải đứt ruột mất nhau trong kinh hoàng từng ngày từng đêm trên đường trốn
chạy. Đã có biết bao đau thương của cảnh bắt cóc, cướp đoạt hành lý, cưỡng hiếp trinh
tiết đã xẩy ra cho họ trên bước đường đi tìm tự do chỉ vì không thể sống chung với
Cộng Sản, và nhóm lãnh đạo không có lương tri.
Những đớn đau của người vượt biển, đi bộ đã làm lương tâm thế giới sửng sốt mở lòng
nhân cứu giúp. Nhưng sao bây giờ tôi lại quay về và muốn chui vào trong cái nhà tù vĩ
đại mà tôi đã may mắn thoát ra.
Cũng thế tôi biết chắc chắn rằng trong cái gông cùm vĩ đại đó có cạm bẫy giết người,
và sự bất ổn thường trực có thể xẩy ra bất cứ lúc nào cho tôi và mọi người.