Page 160 - Me Toi
P. 160

Tôi và Mỹ Thanh kéo chúng lại, nhường cả hai tô mì cho chúng, trả tiền hai tô mì và đi
               bộ về sau khi đã dúi cho chúng một số tiền lẻ.

               Suốt quãng đường từ xe mì trên đường Ba Cu tới cuối đường Đồ Chiểu, tôi đã im lặng
               nghĩ hoài về hai đứa nhỏ, vài bữa nữa là Tết, cha mẹ chúng đâu?

               Việt Nam sau mấy chục năm không chinh chiến sao lại sản xuất ra những trẻ khổ nhục
               đói ăn? Mùa xuân sẽ về trên đất Việt nhưng các em nhỏ như hai đứa bé kia chắc chắn
               không có mùa xuân?

               Tôi tìm về làng Thành Lập qua ký ức mong manh của nỗi nhớ thời tuổi lên tám, cái tuổi
               mà tôi theo mẹ bỏ làng giữa khói lửa chiến tranh, và làng tôi đã bị thiêu rụi. Xe vừa đi
               qua chợ Lịm tôi bảo anh tài xế thắng xe, quay lại và đi rất chậm để tôi nhìn về phía bên
               phải của xe và tìm về nỗi nhớ.

               Mỹ Thanh hỏi tôi.
               -  Anh làm gì vậy? Đã tới chưa?

               Tôi không trả lời Mỹ Thanh nhưng bảo anh tài xế đậu lại trước cửa chợ Lịm, trong khi
               tôi mở cửa xe bước ra ngoài. Đôi mắt tôi cố nhìn thật xa và cố đào sâu trong trí những
               hình ảnh ngày xưa mà tôi đã thường nhìn thấy trong nỗi nhớ ký ức của tuổi thơ. Tôi
               quay lại nói với Mỹ Thanh.
               -  Đây rồi, nhưng mấy chục năm rồi, đã thay đổi nhiều quá…!
               -  Tạo sao anh biết là chỗ này? Mỹ Thanh ngạc nhiên hỏi.
               -  Vì đây là con đường mà ngày trước anh theo mẹ đi chợ Lịm.
   155   156   157   158   159   160   161   162   163   164   165