Page 159 - Me Toi
P. 159
Trước mắt tôi lúc đó tại Ðài Kiểm Báo Paris gần cổng Phi Long những người lính gan dạ
Không Quân trên chiếc máy bay này đã chới với bơi trong không gian rồi rớt vào lòng
đất mẹ như một mãn nguyện muôn đời. Những người anh hùng trong phút cuối đã trả
nợ nước non đúng với nghĩa của danh dự và tổ quốc.
Sài Gòn tự do đô hội đã không còn là Sài Gòn của ngày
xưa..! nó mang một trạng thái nặng nề của gông cùm, tủi nhục, đành phận bị bóc lột,
và mắt người Sài Gòn nhìn nhau lấm lét trong hoài nghi mệt mỏi vì sợ khủng bố bất cứ
lúc nào…!
Việt Nam đã khác biệt từ cội rễ với những tư bản đỏ, với những chủ nhân đỏ sau 75.
Việt Nam bây giờ cặm cụi chấp nhận như cô gái nuốt hận bán thân cố gắng sống cho
qua từng ngày để chờ cơ hội.
Những ngày cận Tết tại những chợ họp đông cũng có bông hoa, cây kiểng bày bán
khắp nơi, nhưng người bán thì nhìều mà người mua thì ít. Những thành phố mà tôi đã
sống và đã đi qua trong lứa tuổi 30 nay đã thật sự vắng những nụ cười ngây thơ của
học trò, những tà áo trắng, áo xanh, áo tím cũng vắng mà chỉ còn vương trên mặt
người dân nỗi nhọc nhằn kiếm sống qua ngày mà vẫn không đủ ăn!
Trên những đường phố lớn của Sài Gòn, Hà Nội thỉnh thoảng tôi nhìn thấy những đứa
trẻ ăn mày đen đủi, quần áo rách như dẻ che thân, chúng đông đúc bẩn thỉu bu quanh
một vài người ngoại quốc chìa tay xin, đã làm những người ngoại quốc này phải hấp
tấp bỏ chạy.
Những cảnh này đã làm tôi nhớ tới ngày tôi ghé Vũng Tàu để thăm người em họ vợ
trên đường Đồ Chiểu, gần chợ Vũng Tàu và rạp hát Điện Biên trước 75 là Ngọc Quế.
Tôi mê cái hương vị mì bò viên của xe mì trên đường Ba Cu (Nguyễn Thái Học), cái mùi
vị mà tôi chỉ được ngửi thấy ở những xe mì bán tối tại Sài Gòn trên đường Trương Minh
Giảng (Lê Văn Sĩ) về khuya trước 75.
Trong khi tôi ngồi trên ghế đẩu để nhìn anh bán mì tung những sợi mì lên cao rồi hứng
vào chén, tôi chợt nhìn thấy hai bóng đen nhỏ rất nhanh xông tới cái bàn để gần tôi
trên vỉa hè vừa có khách ăn xong và bỏ đũa xuống. Bé chị một tay bế em, và tay khác
rất nhanh, sành sõi chụp lấy tô súp cặn húp xì xụp, và sau đó ngậm lại trong miệng
mớm cho đứa em đang bồng trên tay.
Tôi kéo tay Mỹ Thanh chỉ cho nàng em gái nhỏ độ sáu tuổi, tay bế một đứa em khoảng
một năm và đang mớm cho em. Hai đứa nhỏ đều dơ dáy đen đủi nép ngồi bên góc tối
xe mì tự lúc nào, đến khi chúng phóng lại gần vì chút nước súp cặn tôi mới nhìn thấy,
và những người khách tới ăn mì đêm dường như cũng chẳng cần để ý tới chúng nó.