Page 156 - Me Toi
P. 156
Thật oan nghiệt đau đớn chẳng đặng đừng chỉ vì tình quê, tình ruột thịt, và nỗi đau kỷ
niệm một đời, mà một số đông người Việt hải ngoại thật tình đã phải nhắm mắt bước
vào cái cũi để tự giam mình, để tự cảm thấy mất tự do, và luôn luôn phải chú ý nghi
ngờ hành động của mọi người chung quanh. Cuối cùng tôi cũng sắp sửa bước vào như
họ…!
Cái mâu thuẫn trong tôi là thế, yêu tự do, chết vì lý tưởng công bình bác ái xã hội, cũng
như không chấp nhận chế độ Cộng Sản, nhưng khi thoát khỏi cái chế độ có đầy xảo
trá, khủng bố và có thể nguy hiểm tới tánh mạng, thì chính lòng mình lại nhói lên một
niềm đau vong quốc, một nỗi nhớ ngút ngàn kỷ niệm, với những xót xa cho người thân
còn lại bên kia bờ Thái Bình Dương.
Tôi ở bên này của thế giới tự do có đủ mọi phương tiện và no đủ đến nỗi phải sợ bệnh
không dám ăn, trong khi anh em tôi đang chết dần mòn vì đói rách từng phút từng
giây, lúc nào họ cũng chỉ ước ao có chén cơm muối đầy, có tấm áo vá cho ấm thân, và
họ đang đưa tay ra cho tôi nắm. Tôi đã không thể quay mặt và tôi đã nắm chặt lấy tay
họ.
Nước mắt tôi đã rơi để ôm lấy họ như ôm chặt lấy nỗi đau của đời mình. Chính người
Cộng Sản Việt cũng nhìn thấy nỗi đau chung này của dân Việt hải ngoại để lợi dụng cho
Ðảng của họ được vững và họ được vinh thân phì gia ngồi trên đầu, trên cổ dân với 3
tỷ mỹ kim mà người Việt hải ngoại đã gián tiếp viện trợ cho Cộng Sản hàng năm qua
tay gia đình họ.