Page 150 - Me Toi
P. 150
động, một phần sợ bị Pháp bắt, ta phải lẩn trốn khắp nơi và ẩn thân trong những
bụi bờ không dám gặp ai để tìm đường về làng. Ta đã phải mất mấy ngày đói, cái
đói làm con người mất hết nhân phẩm, lương tri cho nên khi đêm xuống ta đã phải
đi nhổ su hào trộm và đem nướng ăn. Mà lạ thật, su hào nướng ăn ngon đáo để…!
Bỗng cha tôi hỏi tôi:
- Ngày mai là Tết phải không con.
Tôi gật đầu.
- Dạ, năm Giáp Thân.
Cha tôi nhấc ly trà và uống một hơi cạn, tôi nhìn thấy cha có nét buồn vời vợi, trong khi
cha tôi chậm chạp đứng dậy đi ra sân sau, và vẫy tay kêu các cháu đang chạy nhảy
trên sân. Sau đó cha tôi nói với tôi:
- Tết trên xứ lạ đâu có gì vui phải không các con? Cha chẳng nghe được tiếng pháo đì
đùng ba ngày Tết, cũng chẳng có hoa đào, hoa mai, hoa cúc để chưng trong nhà.
Ra ngõ cũng chẳng gặp ai để chúc mừng, nhà nào vui nhà nấy, rồi con cháu rủ
nhau bày tiệc cho qua ba ngày Tết. Nhiều gia đình cha mẹ cũng phải đi làm cả ba
ngày tết…! Buồn lắm phải không các con?
Ngày xưa tuy Pháp thuộc nhưng dân làng ta cũng mở yến tiệc linh đình kéo cả tuần,
bây giờ 90% dân trong nước hầu như ôm bụng đói thì làm sao có Tết hở con?
Cũng thế, cha tôi thường gọi các cháu lại, xoa đầu từng đứa, chỉ cho mỗi đứa một chỗ
ngồi đúng với thứ bậc của nó trong gia đình và cha tôi thường nói:
- Ngồi như thế các cháu mới biết đứa nào là cháu đích tôn của ông nội, đứa nào là
anh, là em và đứa nào phải nghe lời đứa nào. Anh em như tay chân của mình các
cháu biết chưa? Cắt chân tay ra đau lắm, có phải không các cháu?
Mấy đứa cháu nội của cha tôi đều vâng dạ vang lên như cái chợ để tỏ ra ngoan và vâng
lời.
- Dạ… Vâng… Vâng… Dạ…!
Sau khi các cháu đã ngồi quanh cha tôi, và yên lặng lắng nghe cha tôi kể chuyện. Cha
tôi luôn nhìn quanh các con cháu một vòng rồi thở dài, với đôi mắt trĩu buồn như ứa lệ,
trong khi đầu hơi cúi xuống với mái tóc trắng như tơ.
Cha tôi lần nào cũng thế, Ông đều mở đầu cho các cháu nghe bằng hai chữ định mệnh
và hai chữ này dường như nó đã ăn sâu vào đời ông:
- Các cháu biết không, con người ai cũng có định mệnh cả, có giãy giụa cách mấy
cũng không thể thoát ra được. Mà định mệnh phúc hay họa đều do cái vốn phước
đức của những cha ông đi trước để lại. Nếu các cháu cứ ăn hết vốn này mà không
biết làm phước để dành cho lớp sau, thì cái vốn sẽ hết. Nên khi lớn thành tài, các
cháu đều phải biết làm phước và có lòng nhân thương người, biết không?