Page 147 - Me Toi
P. 147
những mái tranh bốc cháy, những tiếng gào thét của dân trong làng, và chân tôi đã
đạp lên những vũng máu người để chạy thục mạng theo mẹ vào Hà Nội.
1954 sau khi thực dân Pháp thua trận Điện Biên Phủ, tôi lại cùng với hai em gái và chị
theo cha mẹ bỏ xứ Bắc, bỏ tất cả gia sản mà cha mẹ tôi đã lam lũ làm việc để xây dựng
lên để vào Nam với tay trắng hầu ôm lấy bốn chữ tự do, hạnh phúc trừu tượng nhưng
lại là một lý tưởng căn bản cho đời người.
Xuân quê xứ Bắc có hoa đào nở, có cúc vàng tươi như lụa Hà Đông, có hoa thủy tiên
với lá hoa vươn lên theo cách gọt củ của từng người chơi, có pháo nổ trên ngọn cây
nêu, và nắng ấm trong sớm mai gây lạnh của mùa đồng vừa dứt.
Mùa xuân Hà Nội với những gánh hàng hoa đủ màu sắc trên vai của những cô gái làng
Ngọc Hà gần Ba Đình tràn ra trên phố, lan ngang qua Kim Mã, Khâm Thiên, rồi chạy
vòng quanh Hồ Hoàn Kiếm, hàng Ngang, hàng Đào, cuối cùng đổ xuôi xuống chợ Đồng
Xuân và theo đường Bạch Mai về chợ Mơ.
Mùa xuân Hà Nội ngày tháng cũ yên vui áo mới với bánh mứt hạt dưa, vậy mà tôi đành
đoạn bỏ đi 50 năm để ôm theo nỗi nhớ đầy lòng, và chỉ một lần quay lại (1993) tìm dì
Chúc với sự biết ơn đã canh cánh trong lòng mấy chục năm qua. Nhưng sau khi tôi đặt
chân xuống phi cảng Tân Sơn Nhất, về lại Hà Nội đường Bạch Mai xưa, và tìm làng
Thành Lập theo trí nhớ mỏng manh với cái nóc chuông nhà thờ để kiếm dì Chúc.
Trong suốt hành trình đi dọc theo quốc lộ số một, tôi lại nhìn thấy sự hà khắc của bọn
người Cộng Sản đối với người cùng nòi giống, sự chênh lệnh giữa dân và những kẻ có
quyền thế trong chế độ Cộng Sản còn dã man hơn thực dân Pháp xưa. Tôi đã thấy
những cụ già áo quần rách rưới, vá miếng này chồng lên miếng kia cho kín thân bước
chậm theo xe bán từng trái ổi kiếm sống dọc đường nắng gắt Miền Trung. Tôi đã mục
kích cảnh người mẹ địu đứa con khoảng hai hoặc ba tháng sau lưng, đội cái nón rách
và quần áo dính đầy nhựa đường đang ngồi dùng tay không bốc từng vốc đá dăm bỏ
vào rổ rồi bưng đi đổ vào chỗ trũng trên đường lộ làm tôi sực nhớ tới mẹ tôi của ngày
ly loạn cũ để cho mắt tôi cay…!
Tôi chợt xót trong lòng rồi tự hỏi: Quê hương tôi sau những năm chinh chiến, sau
những ngày tháng điêu linh đáng lẽ phải no ấm, đáng lẽ phải được tự do và hạnh phúc,
nhưng tại sao người Cộng Sản lại trở lòng với cả dân tộc mình sau khi đã dùng sự yêu
nước của dân tộc để thắng thực dân Pháp, và đành đoạn dùng chiêu bài bánh vẽ độc
lập tự do lừa bịp dân hầu cưỡng chiếm Miền Nam, để rồi sau khi chiếm trọn Việt Nam
họ lại coi dân như lô nệ và cả nước như một nhà tù, rồi họ trở lên chủ nhân ông khắc
nghiệt hơn kẻ không cùng giống…!
Người dân Việt đã không có tự do hạnh phúc như lời Hồ Chí Minh đã nói 1945 khi ông
ta còn trong bưng kháng chiến chống thực dân Pháp, trái lại người cộng Sản đã nuốt
lời, sau khi thắng lợi họ đã tự lập ra hai giai cấp mới: Giai cấp lãnh tụ được hưởng mọi