Page 144 - Me Toi
P. 144
Nhìn vào những sạp bán trái cây trên nền nhà sách Tia Sáng cũ, những tiệm tạp hóa
dọc theo hai bên đường Quang Trung quanh khu chợ, tôi thấy đa số trái cây và đồ
nhập cảng với giá cắt cổ đã làm tôi ngạc nhiên với nếp sống vọng ngoại. Phật chùa nhà
không thiêng…! Việt Nam Cộng Sản rồi cũng sẽ chết ngộp bởi những chính sách đối
nội, đối ngoại nhập cảng!
Tôi xách túi cam táo nhập cảng từ USA do Mỹ Thanh đã mua và cầm tay nàng đi về
phía đường Nguyễn Thái Học.
- Bao nhiêu tiền túi trái cây này vậy em? Tôi hỏi Mỹ Thanh.
- Năm đô đó anh.
- Mắc quá mà em cũng mua.
- Không mua sao được anh…! Gần ba mươi năm anh không về. Em mua là cốt ý biếu
bác Trưởng anh của mẹ, và tặng anh chị Mỹ cùng các cô em của anh mỗi người
mấy trái.
Tôi nhìn Mỹ Thanh.
- Nhưng sao em không mua thứ khác? Tôi hỏi.
- Anh thật chẳng để ý gì cả…! Họ đâu có phải là ngoại kiều như mình… Với mình thì
không thích thứ này, nhưng họ quý lắm đó anh…! Anh thì mê mùi sầu riêng và mít
tố nữ thôi…!
Tôi nhìn quanh khu chợ, rồi nhìn thẳng con đường Quang Trung như một gạch nối từ
Nhà Thờ Chính Tòa xuống Chùa Khải Đoan.
Tôi chợt nghĩ rằng Mỹ Thanh nói đúng. Tôi thích mùi sầu riêng, mít tố nữ, như tôi
thường nhớ mùi bùn, hương lúa ở làng tôi, cũng như mùi đất mưa đầu mùa quyện lẫn
với mùi thơm ngát của hoa cà phê trên vùng đất Ban-Mê. Những mùi vị quê hương này
đã làm tôi gói vào trong nỗi nhớ và mê muội như những nỗi buồn mà tôi đã mang theo
cả đời.
San Jose August, 1995