Page 134 - Me Toi
P. 134
thương nào cho tôi, cho bạn…! Đớn đau nào cho những cái bắt tay tiễn biệt hôm nay
để ngày mai một thằng bạn nằm xuống chia xa…!
Tôi vời vợi nhìn trời buồn trong gió hong lạnh về chiều và cố gắng gạt hình bóng Long
và Quang ra khỏi trí nhớ để theo đường Tự Do đi vội về khách sạn Thắng Lợi.
Vừa bước tới cổng khách sạn, Mỹ Thanh, vợ tôi đã từ phòng đợi của khách sạn chạy ra,
với giọng giận hờn.
- Anh đi đâu vậy? Em tưởng họ bắt anh rồi…!
Tôi cười trấn an Mỹ Thanh.
- Làm gì có chuyện đó…
- Tới bây giờ mà anh vẫn tin ở họ…! Anh mà bị họ bắt ai mà lo cho nổi…! Chỉ một cái
họ vu cho anh làm gì đó là anh đã đi đời rồi.
Mỹ Thanh nhìn tôi tiếp.
- Mà anh đi đâu vậy?
- Anh đi thăm trường Trung Học Ban-Mê-Thuột, không ngờ lại đi qua chỗ trạm gác để
vào Đài Kiểm Báo ngày xưa.
Mỹ Thanh nhìn thẳng vào mặt tôi và đưa hai tay lên trời giọng giận dữ trong sự lo lắng
an toàn cho tôi.