Page 130 - Me Toi
P. 130
Tôi nhìn Quang.
- Thằng trung úy Điệp phòng hành quân nói với mày?
Quang gật đầu.
- Phải.
- Thằng Điệp chơi với thằng Trịnh Văn Nhân thân lắm. Nó mới đưa thằng Nhân tới
Câu Lạc Bộ của tao cách đây mấy ngày.
Quang cười phá lên.
- Mày gặp thằng Nhân To Đầu?
- Chứ thằng Nhân nào? Nó cũng phi công trực thăng như mày, nhưng tao không biết
nó bay loại nào. Nó ở Trà Nóc, Cần Thơ.
Tôi tiếp.
- Những thằng trực thăng như tụi mày dễ ăn Z-A7 lắm đó. Coi chừng nghe mày…!
Tôi lái xe đi qua cổng gác của Ðài Kiểm Báo, trong khi Quang ngó quanh.
- Thằng Ngọc ở đâu mày?
- Nó là sĩ quan Kỹ Thuật… Nó đã bỏ Kiểm Báo đi học rồi… Không biết nó còn trở lại
Kiểm Báo hay không.
- Con nhà Ngọc sao hên quá vậy…! Đi lính như nó là cha thiên hạ rồi…! Bộ nó quen
ai lớn hả mày?
- Tao không biết chuyện này. Ông Mỹ đưa nó đi học, tao không biết nó học cái gì.
- Mỹ nào? Mỹ cố vấn của nó?
- Thiếu Tá Hoàng Mỹ, chồng của Bích Huyền con bác Đạt bạn cùng lớp với tụi mình
hồi đệ ngũ. Mày nhớ không?
- Bích Huyền Bóng Bàn đó phải không?
- Phải…
- Nó mấy con rồi mày?
- Tao không biết.
- Bạn bè mà cái gì mày cũng không biết hết trơn.
Tôi nhìn Quang giải thích.
- Mày biết tao mà…! Chết tao chịu chứ không muốn làm phiền ai.
Quang vỗ tay vào đùi.
- Tao đâu có bảo mày đi xin xỏ điều gì…!
- Nhưng tao không muốn những thằng trong Đài hiểu lầm, hơn nữa tao quá đủ với
hiện tại và không cần gì cả.
Quang nhìn tôi cười.
- Cái tính nghệ sĩ của mày ngang phè như cua bò. Chỉ biết làm thơ tán gái thì hay,
nhưng bạn bè thì bỏ quên không nhớ.