Page 127 - Me Toi
P. 127
trong trí như nói chuyện với họ: Thôi chúng mày đã làm trọn tình nghĩa với Tổ Quốc,
chúng mày đã trả ơn cho Mẹ Việt Nam, máu chúng mày đã thấm xuống lòng Mẹ và
xương chúng mày chắc cũng đã tan dưới những dãy nhà kia. Nói thật, chúng mày đừng
hối tiếc nắm xương tàn vỡ vụn bởi chiến tranh dưới những dãy nhà đó. Hãy quên đi để
linh hồn chúng mày được thanh thoát… và cầu cho quê mẹ được sớm thanh bình…!
Tuy nhiên, khi tôi vừa định bước ra khỏi gốc cây điệp, thì hình bóng Long lại chợt đến,
cái hình bóng của năm 1972 nó đang định bước lên trực thăng trong bãi đáp L19 gần
cổng gác, và tôi chợt nhận ra nó. Tôi lái xe bất chấp ổ gà lớn nhỏ tới gần chiếc trực
thăng và gọi tên nó thật lớn:
- Long… Long…! Mày đi đâu vậy?
Nó giật mình quay lại ngó tôi trong mừng rỡ, và trả lời sau cái bắt tay thật chặt.
- Tao đi giải vây cho trung đội bạn.
- Sao mày lại về đây mà không vào tao.
- Ai biết mày ở đây mà vào! Mày về Kiểm Báo hả? Nó hỏi tôi.
- Về đây cho gần nhà và để mẹ tao yên lòng.
- Mày ngu như con bò…! Xứ này không yên như mày nghĩ…
Tôi cười cho bạn vui sau tiếng thở dài.