Page 123 - Me Toi
P. 123

Long nhìn thẳng vào mặt tôi trong đêm tối lờ mờ ánh trăng khuya.
               - Mày đã nhìn thấy có thằng lính nào trở về sống với vợ con mà thân thể được lành
                   lặn chưa? Long hỏi tôi.
               -  Đa số trở về với xác chết…! Hiếm có kẻ trở về mà không để lại một phần thân thể
                   nơi chiến trường, nhưng đó là sự chọn lựa của kẻ làm trai với núi sông mà tiền nhân
                   để lại, chúng ta có bổn phận phải giữ dù phải hy sinh. Mày hiểu điều này mà…!

               Long nói như tiếng thở dài sau khi uống một miệng rượu thật đầy.
               - Tao hiểu điều này, nên khi ra trường tao mới chọn ba đơn vị khác nhau: Nhẩy Dù,
                   Thủy Quân Lục Chiến, hay Biệt Động. Cuối cùng tao về Biệt Động. Tao còn biết
                   được rằng: Đời lính là không có quyền được nghĩ tới chính mình, mà phải mở mắt
                   thật lớn để tiến tới cho đến khi gục xuống vì đạn thù, máu sẽ thắm vào lòng quê
                   hương để bảo vệ giang sơn sông núi này…! Nhưng sau đó kẻ được, người thua đều
                   mất mát…! Mày hiểu không Chinh…?

               Tôi thở dài buồn rầu.
               - Nếu đứng trên cương vị một vị tướng tài ba, có đạo đức, và lòng nhân thì chiến
                   tranh không có thắng và cũng không có bại mà chỉ có tàn phá và hủy diệt…! Sau
                   trận chiến hai kẻ thắng, bại nếu có lương tri mà nhìn lại những chiến sĩ dưới tay đã
                   nằm ngổn ngang trên mặt đất, súng ống vương vãi khắp nơi, máu chảy loang trên
                   chiến địa, và nghe được những tiếng rên xiết đâu đây hỏi ai không bùi ngùi, xót
                   xa…! Chỉ có kẻ nào bá đạo, bạo tàn mới thấy lòng trơ như đá. Vậy thắng bại để làm
                   gì…? Tuy nhiên tao phải bội phục lính chiến tụi mày, coi cái chết nhẹ như lông
                   hồng…! Sao giống như mấy thằng lính Cộng Sản bị bắt buộc uống thuốc kích thích
                   trước khi cầm súng ra trận vậy?

               Long ngồi bật dậy cãi lớn.
               - Tụi tao đâu có dùng thứ đó mày, chẳng qua chỉ vì trách nhiệm đối với tổ quốc và
                   bạn bè đồng ngũ…!
               Thực ra là vì chính bản thân mình thì đúng hơn. Một thằng nhát cáy là cả bọn chết lây.
               Chúng tao tìm cái chết trong cái sống mày biết không…! Do đó chỉ có tiến, không lùi…!

               Tôi nhìn Long, lắc đầu.
               -  Hèn nào, có một lần tao làm bạo đi theo thằng Minh lái Cesna thám thính cơ trong
                   trận chiến ở Ninh Hoà gần Nha Trang, tao thấy lính bộ đánh giặc như trong phim.
               -  Bộ mày thấy rồi sao…?
               -  Ờ. Bữa đó tao quên ngày tháng rồi, tao vô tình gặp thằng Trung úy Hùng.
               -  Hùng Nhọn.
               -  Đúng, thằng Hùng mũi nhọn học lớp tụi mình ở Trung Học Ban Mê Thuột đó. Nó nói
                   đi hành quân Ninh Hoà, và nó kể chuyện Biệt Động tụi mày đánh đẹp quá. Sau đó
                   nó hỏi và khích tướng tao: Mày là thằng võ biền, đã lên đài đấm đá đâu sợ chết.
                   Mày có dám đi không để tâm phục khẩu phục tụi lính bộ. Mày phải đi xem trận này,
                   vì rất gần Nha Trang và tao sẽ cố giũa cho mày an toàn.
               -  Mày dám đi không?
   118   119   120   121   122   123   124   125   126   127   128