Page 121 - Me Toi
P. 121
L
ong ở đâu xuất hiện ngoài cổng trong khi tôi đang bùi ngùi nhìn người đàn bà trẻ ẵm
đứa con mấy tháng trên tay với tấm khăn sô mới. Tôi quên bẵng đi họ và chạy vội ra
ôm lấy thằng Long trong mừng tủi khôn cùng.
Hai đứa tôi ôm nhau thật lâu và hỏi nhau những câu không đáng hỏi:
- Mày khỏe chứ?
- Tao vẫn thế.
- Tao tưởng mày đi rồi?
- Mẹ kiếp… Đời tao sống quá dai dẳng… Mày đừng lo!
- Tháng trước tao về Ban-Mê-Thuột, mẹ mày gặp tao là oà khóc, tao thấy áy náy quá
chừng.
- Biết sao mày… Đời lính mà…!
Tôi lấy Honda chở Long đi Nha Trang ăn cơm chiều rồi trở về làng Thanh Hải lúc nửa
đêm với bộ quân phục của Long còn nguyên bụi đường đời lính chiến, vì hắn không
chịu thay quần áo.
Hai đứa ngủ cùng giường nhưng khi tôi chợt thức giấc đã thấy đồ đạc của nó trong ba
lô bỏ lộn xộn trên sàn nhà. Tôi đi tìm nó và thấy nó đang ngủ trên cái võng trận móc
giữa hai gốc dừa. Tôi đánh thức nó dậy và kéo vào nhà, nó lắc đầu:
- Tao ngủ ngoài trời quen rồi, ngủ trong nhà ngột ngạt lắm…!
- Nhưng lỡ có mưa đêm, Nha Trang độ này hay có mưa…
- Mày quên rằng tao là lính Thủy Quân Lục Chiến hay sao mày? Ngủ dưới nắng, mưa
và đánh giặc trong khi ngủ là nghề của tụi tao, mày biết không…? Đạn thù còn
không sợ, lại sợ nắng mưa à…!
Tôi quay vào nhà và cầm chai Remy Martin đi ra chỗ Long. Hai đứa tôi ngồi bên nhau
và dựa lưng vào gốc dừa. Chúng tôi đổi tay nhau cầm chai uống với tâm sự đầy vơi vui
buồn đời lính, với nỗi băn khoăn tuổi trẻ và khát khao mộng ước không tròn.
Long kể những cái chết của những người bạn đồng đội, những trận pháo liên tục của
Việt Cộng làm trung đội của Long không ngóc đầu lên được ngoài bìa rừng A Sao,
những người lính sắp chết trên tay Long nhưng vẫn cố dùng chút hơi tàn móc trong túi