Page 117 - Me Toi
P. 117
Riêng tôi với tâm tư len lén thầm kín một mình, tôi luôn nhìn trộm Diễm Diễm để yêu
mái tóc thôi miên và nụ cười răng khểnh của nàng mỗi khi Diễm Diễm quay lại nói
chuyện với Thanh (con bác Doãn Ngọc) ngồi bàn sau. Tình câm nín như một trái cấm
địa đàng mà tôi đã cắn vào khi tuổi còn đầy ước vọng vươn cao. Tôi đã biết ưu tư, đã
biết run rẩy đọc những lời thơ tình lãng mạn một thời của Xuân Diệu, Huy Cận và
Nguyễn Bính… Tôi đã biết viết những lời tình thơ khép kín bên trong những trang sách
Toán, Vật Lý, Vạn Vật… Và tôi cũng đã biết buồn trong những chiều xuống mông lung…
Không hiểu sao tôi đã quay lại và đi ngang trước cổng trường một lần nữa để nhìn lại
thật kỹ cái cổng trường thân yêu của ngày tháng cũ. Cái cổng trường ngày xưa chỉ có
bảng hiệu của trường trên hai trụ đá xây cao và hai trụ đá xây thấp hai bên tạo thành
hai cửa phụ hai bên cổng chính. Bây giờ cổng trường đã được tu bổ khang trang hơn
với mái ngói và tường cao ngăn cách với bên ngoài, ngăn cách cả tình tôi vời vợi nửa
kiếp buông trôi…!
Trường cũng đã được xây thêm hai dãy lớp phía đường Nguyễn Công Trứ sau dãy lớp
học cũ của tôi ngày xưa, tuy nhiên trong tận sâu trí tưởng tôi vẫn hình dung được lớp
cũ, vẫn nhớ những vui buồn tuổi thiếu thời, vẫn ôm ấp một hình bóng khép kín đã qua,
bạn hữu và Diễm Diễm…!