Page 122 - Me Toi
P. 122
ra lá thư đưa cho Long, và nhờ Long mang về cho vợ trẻ đang đợi chờ nơi quê nghèo
xứ Quảng…!
Chúng tôi uống rượu và uống cả tâm sự của nhau, những mẩu tâm sự vặt nhưng thấm
thía một đời:
- Chinh, mày nghĩ sao về đời lính của chúng mình?
- Buồn nhiều hơn vui. Vài con chí lớn, chí bé đều vất bỏ và ôm súng để giết người
anh em cùng giống. Tao lính thành phố nên chỉ biết cầm súng làm oai với trẻ con và
chưa một lần bắn ai…!
- Lính thành phố chúng mày chỉ biết tán gái chứ đánh đấm cái nỗi gì. Những thằng
lính thành phố như mày chỉ một hiệp đụng độ là làm giấy khai tử ngay…!
Tôi thở dài và nhìn Long có một chút hối hận trong lòng.
- Mày nói đúng một phần thôi…! Tuy rằng gián tiếp nhưng chúng tao cũng chiến đấu
thẳng ga bằng cách hỗ trợ các phương tiện cho những người hoa tiêu chiến đấu cơ
diệt địch bằng những trái bom chí mạng, mày không thấy sao? Dù sao tao cũng hối
hận khi bỏ mày lại trên xe GMC ngoài phòng tuyển binh của Tiểu Khu Ban-Mê-
Thuột, và vác túi quần áo thư sinh về nhà.
Long ngồi bật dậy.
- Hây… Tao hỏi thật… Tại sao mày bỏ về trong khi mày đã ký giấy tình nguyện, và
mày đã bước lên xe một cách hào hùng.
Tôi thở dài trả lời Long.
- Cũng tại thằng thượng sĩ già phách lối, chưa chi mà nó đã vênh mặt dậy đời tao…!
Tôi quay nhìn Long trong khi tôi tiếp tục nói:
- Tao vẫn còn nhớ lời nó chửi: “Mấy thằng con nít này mà làm ăn được cái gì…! Đụng
trận là run như gà gặp cáo, vào hòm sớm con ạ!” Tao tức mình chửi lại nó, rồi bước
xuống xe. Tao có kéo mày xuống nhưng mày nghe thằng Tuấn, thằng Thành ngồi lì
ra đó. Tao tức mình bỏ mặc tụi mày và xuống xe về một mạch không ngó lại. Chiếc
xe chở tụi mày vượt qua mặt tao khi vừa ra tới ngoài cổng Tiểu Khu, tao nhìn theo
tụi mày mà nước mắt rưng rưng trong khi bụi đỏ mịt mù cuốn theo sau xe!
Long thở dài buồn nản.
- Thằng Tuấn về Tiểu Khu Ban-Mê-Thuột nhưng không biết nó chết ở trận nào? Mày
biết tin tức về nó không?
- Tao nghe đâu nó chết ở trận Buôn Hô gì đó…! Thằng Thành bị thương mất một
chân và giải ngũ rồi.
- Thằng Thành thế là may mắn…! Long nói giọng rất thản nhiên.
Tôi ngồi nhỏm dậy nhìn Long và gằn từng tiếng trong khi tôi hỏi nó.
- Mày nói sao? Bị thương tàn phế suốt đời mà mày gọi là may mắn hả Long?