Page 120 - Me Toi
P. 120
Làng Thanh Hải gần Trường Hạ Sĩ Quan Đồng Ðế hiền hòa nằm im dưới bóng dừa xanh
trong một chiều hoàng hôn chậm về. Nhữnh ánh sáng của ngày tàn còn vương lại trên
ngọn lá dừa đong đưa và xào xạc theo chiều gió. Tiếng sóng vỗ bờ vọng về nghe
thoáng đâu đây trong những làn gió từ biển thổi về với hơi biển mặn.
Người con gái Nha Trang nằm ngửa trên đồi cao chân co chân duỗi, với đường cong vệ
nữ và suối tóc mây dài buông xuống biển sâu để đùa với sóng nước, để nhìn trăng sao
và nghe ngóng tiếng thở dài của tình quân trong những đêm dài khát khao đợi chờ.
Ngay eo nàng là tượng người Sĩ Quan đứng thao diễn nghỉ do khoá Một Sĩ Quan Đồng
Để phân chia nhau mỗi người chịu một trách nhiệm mang vật liệu lên núi đắp tượng, để
từ đó bức tượng như một người tình đứng gác cho nàng yên giấc chiêm bao. Tất cả
hình ảnh đó đã hiện rõ trên nền trời mờ đục hoàng hôn, và ánh sáng chết dần sau rặng
núi…
Ngàn năm anh đứng thao diễn nghỉ
Em nằm chờ đợi bóng hình ai
Tôi không biết hai câu thơ này của ai nhưng đã truyền khẩu từ khoá huấn luyện này tới
khoá khác trong Trường Hạ Sĩ Quan Đồng Đế, nhưng phản ảnh thật đúng với đời sống
người lính chiến.
Người lính luôn đứng trong thế nghỉ của sự sẵn sàng xung kích, sẵn sàng đưa súng lên
vai nhắm, và bóp cò để viên đạn phóng ra khỏi nòng súng ghim trúng vào ngực kẻ thù.
Người lính không có một sự lựa chọn nào hơn cho thế nghỉ của mình, một thế nghỉ bất
biến đợi chờ lệnh và sẵn sàng chiến đấu…! Người vợ nơi quê nhà vẫn hằng đêm thao
thức, vẫn hằng đêm ôm con cầu nguyện và đợi chờ. Cũng như em Nha Trang nằm đó,
anh Sĩ Quan Khoá Một Đồng Đế đứng đây nhưng muôn đời vẫn cách biệt lẻ loi… Tình
vẫn hoài mong sum họp và khắc khoải từng ngày trong tiếng súng vọng về từ nơi xa.
Tiếng chó theo chân vài ba tiểu đội sinh viên Hạ Sĩ Quan Ðồng Ðế đang lục đục đi phục
vòng đai quân trường. Họ vội vã đi trên những lối chính đường làng Thanh Hải rồi mất
dạng sau những gốc dừa trong khi ánh sáng đang giẫy dụa chết trên núi xa.
Tôi như một thói quen mỗi chiều sau khi cỡi chiếc Honda từ Không Đoàn 62 về nhà,
ngồi bên gốc dừa bên cạnh giếng nước, đối mặt với cổng ra vào của nhà thờ và tháp
chuông.
Tôi ngồi để nhìn những tấm khăn tang buộc vội trên đầu những cô thiếu nữ, và những
đứa trẻ trong làng. Tôi đau xót nhận biết rằng chiến tranh đang lan rộng trên quê
hương để những thằng bạn của tôi dần dần ngã xuống bởi bom đạn ngoại bang và hận
thù của người cùng giống.