Page 116 - Me Toi
P. 116

tinh thần và thể xác, kèm theo sự đói khát. Họ sẽ nối kết từ những sự kiện nạn
                   nhân đã quên này qua những dữ kiện nạn nhân đã quên khác, kể cả sự khủng bố
                   tới tính mạng của gia đình nạn nhân để kéo ra từng sợi nhỏ trong trí nạn nhân hầu
                   phá hoại tất cả niềm tự tin của nạn nhân. Cuối cùng, nạn nhân sẽ chỉ còn lại cái xác
                   không hồn trong rã rời mệt mỏi như mất trí, không  thể làm chủ được mình và từ đó
                   sẽ cúi đầu nghe lời người Cộng Sản chỉ bảo!

               Sau khi nghe lời cha kể, tôi nghĩ mẹ tôi nói đúng. Sống với Cộng Sản là phải quên tất cả
               liên hệ, phải không biết mình là ai, và cũng như chỉ biết làm những gì mà Ðảng muốn
               mình làm kể cả giết người thân thuộc trong gia đình…!

               Bất chợt có tiếng hỏi tôi từ một người đàn bà đứng tuổi đang bước tới gần tôi từ bên
               trong cổng đã kéo tôi về thực tại.
               -  Ông là ai mà đứng đây làm gì?

               Tôi giật mình nhìn bà ta ấp úng:
               - Dạ không… Tôi đứng nhìn trường học.

               Bà ta nhìn tôi như quan sát và nghi ngờ một điều gì. Với một giọng chắc nịch của xứ
               Bắc, bà ta hằn học nói:
               - Ông đi đi… không được đứng đây… Ở đây không có gì cho ông nhìn cả. Nếu ông
                   đứng mãi tôi sẽ gọi công an tới…!
               Tôi sực nhớ tới lời Mỹ Thanh dặn khi xuống xe trước cửa Nhà Thờ Chính Tòa. Tôi vội
               vàng chào bà ta và quay gót bước đi.
               - Dạ tôi đi ngay…

               Tôi quay bước trong khi tai tôi nghe tiếng bà ta nói:
               - Cái thằng ngụy ngoại kiều này sao lạ lùng… khùng khùng… điên điên…!

               Tuy tôi quay bước đi nhưng tôi vẫn thỉnh thoảng quay lại để nhìn vào cửa văn phòng
               thày Minh Hiệu trưởng của tôi ngày xưa. Tôi đã thấy mất mấy cây bông giấy, và sân
               bóng rổ gần văn phòng cũng không còn. Tất cả đã thay đổi! Sân trường bây giờ chỉ là
               một cái sân đất với những đám cỏ đang mọc sau vài trận mưa đầu mùa.

               Tôi quay lại đứng trên lề đường sau khi tôi tới ngã tư Hùng Vương và Bà Triệu. Tôi đưa
               mắt thật nhanh lướt nhìn cái hành lang chạy dài nối liền cửa mỗi lớp học và dừng lại ở
               cái cửa cuối dãy nhà gần đường Bà Triệu và cách cổng chỗ tôi đứng vài trăm mét. Phía
               trong cánh cửa là lớp học đệ tam B ngày tháng cũ có tôi, Nguyễn Như Long, Trịnh Viết
               Bốn đã ngồi học ở cuối lớp bên trong cửa sổ. Quán anh Kiếm ở ngay dưới gốc cây xoài
               lớn bên ngoài cửa sổ chỗ chúng tôi ngồi. Long luôn thò tay ra ngoài cửa sổ vẫy con anh
               Kiếm để mua ly chè đậu xanh bánh lọt. Tôi thường viết vào miếng giấy và liệng xuống
               quán chị Kiếm để mua xâu mứt me. Thằng Bốn to đầu luôn đứng mũi chịu sào để bị
               thày Trạch và thày Nhất (Mặt Sắt) quở phạt thay cho tôi và Long trong những lúc làm
               rộn trong lớp.
   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121