Page 112 - Me Toi
P. 112
N OÃ I B U OÀ N
M A N G T H E O
Mắt tôi luôn dáo dác nhìn những thay đổi chung quanh theo chân tôi bước, và tôi đã
nhận thấy tất cả không còn là bức tranh đã vẽ trong trí nhớ. Những hình ảnh cũ trong
tôi đã từ từ sụp đổ để thay thế vào những ngôi nhà, những hàng quán, những công sự
nối tiếp nhau dọc theo đường Hùng Vương…
Tôi bất chợt nhìn thấy ngôi trường cũ khi tôi đứng ở góc ngã tư đường Hùng Vương và
Bà Triệu. Ngôi trường đã ấp ủ trong tôi những dấu yêu, mơ mộng một thời, những
vàng son chất ngất của tuổi trẻ mà tôi cứ tưởng rằng vĩnh viễn sẽ vươn lên như cây
ươm lộc…!
Ngôi trường hơn 40 năm trước đã như cái tổ chim vành khuyên cho tôi, và những thằng
bạn nô đùa ca hát trên sân, đã là cái nôi cho chúng tôi ôm sách tới lớp, nghe lời thày
dạy và vươn tay với lấy ước mơ. Nhưng mộng mơ đã vượt ra khỏi tầm tay tuổi trẻ, và
đã để chúng tôi chới với, hụt hẫng trong khói lửa loạn ly tan hoang. Những ôm ấp tuổi
vàng của chúng tôi đã dồn nén như trái phá và nổ tung như những trái bom để tạo nên
những khúc mắc u ẩn trong đời sống…!
Những người bạn gái đã vội vàng thắt quanh đầu những chiếc khăn trắng để tang cho
người chồng vừa mới cưới, và những đứa trẻ đã mất cha khi vừa lọt lòng mẹ.
Tôi bùi ngùi với đôi mắt cay đứng lặng nhìn vào ngôi trường cũ qua hàng rào sắt trên
bức tường thấp. Tôi thấy trường vẫn hiên ngang đứng đó nhưng đã có nhiều đổi thay
theo ngày tháng dài. Trường có lẽ không được trùng tu thường nhật nên đã có những
chỗ tróc vỡ xi măng bọc ngoài, những vết bùn đỏ kéo dài trên tường, và mái ngói đã
đổi màu rêu xanh…!
Bức tường và song sắt đã ngăn cách tôi với thế giới vắng lặng bên trong của buổi chiều
đang xuống dần… Cái thế giới đó, ngày xưa tôi đã chơi volley và bóng rổ cùng các bạn.
Tôi đã chọc thày Giám thị Đức khổ sở la hét đuổi theo trong sân sau, gần quán chè của
anh Kiếm. Cái thế giới mộng mơ ngày xưa tôi đã đứng dựa lưng vào gốc phượng trước
cửa lớp để làm thơ không tặng cho người tình phong kín một thời Diễm Diễm.